Viên Lộ Chi từ từ giải thích, "Tiểu Tống nói năm nay muốn đi Nhật Bản chơi, mẹ nói vừa hay chúng ta cũng đi, cho nên đi cùng nhau."
"Mẹ cũng không nói với con trước." Kha Nhược Sơ thấp giọng nói với Viên Lộ Chi.
"Đi ra ngoài du lịch, thêm người thêm náo nhiệt." Viên Lộ Chi lại nhìn sang Thịnh Như Ỷ, cười chào, "Đều là người quen cả, vừa hay đi cùng nhau cho vui."
Kha Nhược Sơ chửi thầm, đi du lịch theo đoàn chưa đủ náo nhiệt sao? Mời thêm người đi chung cũng không thèm nói với cô tiếng nào.
Thịnh Như Ỷ cười lễ phép, ánh mắt đảo qua nhìn người con trai đang đứng phía sau, tướng mạo coi như còn được, lúc người này chào hỏi Kha Nhược Sơ, cô đã để ý đến.
Kha Nhược Sơ sợ Viên Lộ Chi sắp xếp cô ngồi chung với Tống Tiêu, vì thế nhanh chân mà đi đến chỗ của Thịnh Như Ỷ ngồi xuống vị trí kế bên.
Cứ như vậy, Viên Lộ Chi và Tống Tiêu ngồi ở hàng phía trước, Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ ngồi ở phía sau bọn họ.
Đúng 8 giờ, xe bắt đầu di chuyển, đúng giờ xuất phát.
Kha Nhược Sơ thấp thoáng nghe chủ đề mẹ cô và Tống Tiêu nói chuyện, hình như nói chuyện đầu tư.
Cũng không biết là mẹ cô cố ý sắp xếp, hay chỉ đơn giản là đi du lịch chung nữa.
Cô hy vọng vế sau.
Kha Nhược Sơ nghĩ tới thất thần.
"Còn chưa tỉnh ngủ à?" Thịnh Như Ỷ cười hỏi, cô rất thích ngắm nhìn dáng vẻ lúc mới tỉnh ngủ của Kha Nhược Sơ, mơ mơ mang màng trông thật ngốc.
Kha Nhược Sơ hoàn hồn, ghé sát vào người Thịnh Như Ỷ, khẽ nói, "Sao chị lại đến đây?"
Thịnh Như Ỷ khẽ cười, kéo tay Kha Nhược Sơ rồi nắm lấy, lại nghiêng đầu, đưa môi đến bên tai Kha Nhược Sơ, cũng khẽ nói, "Sao, không muốn chị đi cùng à?"
Khẽ thì thầm đủ hai người nghe.
Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ lập tức lắc đầu, tươi cười rạng rỡ, "Chị không thèm nói với em. Em tưởng đâu nằm mơ."
Thịnh Như Ỷ vẫn dán lên tai Kha Nhược Sơ, chóp mũi cọ như không cọ, "Tạo em một bất ngờ vui vẻ đầu năm."
Lúc nhìn thấy Thịnh Như Ỷ, cô đúng là ngạc nhiên đến hôn mê, thật ra trước đó cô cũng muốn mang Thịnh Như Ỷ đi cùng.
Chỉ là Kha Nhược Sơ thẹn thùng không nói ra, suy cho cùng lần chuyến du lịch này còn có mẹ cô, còn phải giả vờ làm bạn bè với Thịnh Như Ỷ, như vậy uỷ khuất cho người này quá.
Kha Nhược Sơ đâu nào ngờ, Thịnh Như Ỷ lại lén đi đăng ký du lịch chung đoàn với cô, còn cố ý từ quê nhà trở về, cùng cô đi du lịch.
"Vui không?"
Ngón tay Kha Nhược Sơ lặng lẽ xen vào ngón tay Thịnh Như Ỷ, nắm chặt lấy, "Vui chứ."
Thấy không có ai chú ý, Thịnh Như Ỷ hôn khẽ lên tai Kha Nhược Sơ.
Mặt Kha Nhược Sơ đỏ ửng, ngày hôm qua bị bắt gặp, bây giờ cô cẩn trọng hơn nhiều, đưa mắt cảnh cáo Thịnh Như Ỷ, mẹ cô còn ngồi ở trước kìa.
Thịnh Như Ỷ cười khẽ.
"Chị ăn sáng chưa? Trong túi em có bánh quy." Lúc này giọng nói Kha Nhược Sơ mới trở về bình thường.
"Ăn rồi."
"Chị ăn gì đó?" Kha Nhược Sơ sợ Thịnh Như Ỷ không ăn mà nói là ăn, cho nên thăm hỏi.
"Sữa bò với màn thầu."
Xe chạy tốc độ dần đều được một lúc.
Tống Tiêu ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại, còn đưa đồ uống, "Nhược Sơ, tôi có nước trái cây."
"A, không cần, chúng tôi có rồi." Kha Nhược Sơ nói xong, sau đó nhìn Thịnh Như Ỷ, trong lòng có chút bất an.
Thịnh Như Ỷ quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Không bao lâu, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Kha Nhược Sơ.
Sau khi nhắn xong, cô nhìn Kha Nhược Sơ, còn quơ quơ điện thoại trong tay, ý bảo Kha Nhược Sơ xem tin nhắn.
Kha Nhược Sơ nhấn vào thông báo trên màn hình, quả nhiên trực giác của cô rất chuẩn:
[Chị] Cậu ta là ai?
Hai giây sau, Thịnh Như Ỷ nhận được nhắn.
[Thỏ con] Con của đồng nghiệp mẹ em.
Ngồi bên nhau, hai người cúi đầu nhắn tin
[Chị] Cậu ta thích em đó.
Trực giác của nữ nhân là thứ gì đó khó nói, chuẩn đến mức đáng sợ.
[Thỏ Con] không phải, lúc trước em mới gặp anh ta được hai lần, quan hệ của mẹ em và ba anh ta rất tốt.
Kha Nhược Sơ phân vân không biết có nên nói với Thịnh Như Ỷ, Tống Tiêu chính là người mẹ cô giới thiệu bắt cô đi xem mắt hay không....
[Chị] Đôi mắt cậu ta nhìn em như phát sáng, còn nói không phải.
Nhìn xong tin nhắn này, Kha Nhược Sơ vô cùng bất mãn, đầu ngón tay tiếp tục di chuyển trên bàn phím: Sao em cứ cảm thấy cậu ta nhìn chị nhỉ.
Tiếp theo còn gửi sang cái icon bĩu môi bất mãn.
Thịnh Như Ỷ cười bất đắc dĩ, sau đó đưa tay xoa đầu Kha Nhược Sơ, nhìn thấy Kha Nhược Sơ ngủ gà ngủ gật, cô dịu dàng nói, "Dựa vào vai chị ngủ đi."
Mí mắt Kha Nhược Sơ lại giật giật, tâm trạng lo âu.
Nếu không nhảy ra một tên Tống Tiêu thì tốt biết mấy, mẹ cô còn chưa từ bỏ, vẫn muốn tác hợp cho cô với Tống Tiêu....
Kha Nhược Sơ chỉ mong bản thân nghĩ ngợi quá nhiều, trước kia cô đã nói rõ với Tống Tiêu, thái độ của Tống Tiêu coi như cũng hiểu rồi, nói làm bạn cũng được. Chuyện này sớm đã kết thúc.
Dựa vào theo kế hoạch, từ Nam Thanh bay thẳng đến Tokyo, ở Tokyo ba ngày, sau đó đến Kyoto, cuối cùng là Nara và Osaka. Mặc dù đi theo đoàn, nhưng mà theo kiểu tự do, cho nên thời gian rất thoải mái.
Bay đến Tokyo đã ba giờ chiều, từ sân bay di chuyển vào khách sạn trong thành phố, chờ sắp xếp xong, nghỉ ngơi một lát đã đến giờ cơm tối.
Khách sạn ở quận Shinjuku.
Quận Shinjuku đối với Thịnh Như Ỷ không xa lạ cho lắm, lúc trước cô từng đến đây công tác nhiều lần, mọi người cũng đã ngồi máy bay cả ngày cho nên đều mệt, không muốn đi đâu xa. Thịnh Như Ỷ đề xuất đi đến mộ nhà hàng Sukiyaki gần đó.
Bốn người ngồi chung một cái bàn, Kha Nhược Sơ tự nhiên ngồi bên cạnh Thịnh Như Ỷ.
Viên Lộ Chi thấy Thịnh Như Ỷ thông thuộc đường phố, còn nói tiếng Nhật cơ bản, bà hiếu kỳ hỏi, "Như Ỷ, trước đâu cháu từng đến Tokyo à?"
Thịnh Như Ỷ, "Vâng, có đi công tác vài lần ạ."
Viên Lộ Chi hỏi tiếp, "Nếu thế sao còn đến đây du lịch?"
Thịnh Như Ỷ cười gượng, "Đi du lịch và công tác không giống nhau ạ."
Viên Lộ Chi càng buồn bực, "Vậy sao cháu còn đi theo đoàn?"
"Mẹ, ăn đi." Kha Nhược Sơ cắt ngang Viên Lộ Chi, "Đói bụng cả rồi."
Nói xong, Kha Nhược Sơ bất cẩn bị bỏng, bỗng nhiên rụt lại.
Thịnh Như Ỷ rất tự nhiên kéo lấy tay Kha Nhược Sơ kiểm tra, "Không bị bỏng chứ?"
"Không sao, không bị bỏng."
"Sao lại không cẩn thận gì hết, để chị, em ngồi lo ăn đi." Thịnh Như Ỷ giúp Kha Nhược Sơ nhúng thịt bò, sau đó bỏ vào trong chén.
Kha Nhược Sơ thoả mãn cắn một miếng thịt, đến lúc ngẩng đầu, cô mới phát hiện hai đôi mắt đối diện đang nhìn cô và Thịnh Như Ỷ.
Kha Nhược Sơ hơi phồng má, chột dạ nghĩ, mới vừa rồi cô và Thịnh Như Ỷ không có làm gì quá mức chứ.
Tống Tiêu thản nhiên cười nói, "Nhược Sơ, em còn chưa giới thiệu với tôi. Đây chính là bạn gái của cậu đúng không?"
Lời vừa nói ra, bàn ăn bỗng như chìm vào đáy biển, nước lẩu trong nồi sôi ùn ục.
Không tới vài giây.
"Không phải." Viên Lộ Chi cười nói với Tống Tiêu, "Đây là chị bạn của Nhược Sơ. Dì quên giới thiệu với cháu."
Tống Tiêu cười xấu hổ, "Thực xin lỗi."
Kha Nhược Sơ nắm chặt đôi đũa, lời nói nằm sẵn trong cổ họng rồi, cô suýt chút nữa đã ngã bài với mẹ cô, nào ngờ bị mẹ cô phủ nhận.
Thịnh Như Ỷ liếc nhìn Kha Nhược Sơ, không nói gì cả, cô cúi đầu, gắp rau đưa vào trong miệng, yên lặng nhai.
Ở dưới bàn, Kha Nhược Sơ lặng lẽ nắm tay Thịnh Như Ỷ, cô lấy hết can đảm, đêm nay sẽ nói rõ với mẹ cô. Cô không muốn lẩn tránh, làm Thịnh Như Ỷ uỷ khuất, bản thân cô cũng khó chịu.
Lúc này, điện thoại Tống Tiêu vang lên, nói xin lỗi, sau đó cầm điện thoại đứng dậy rời đi.
"Như Ỷ." Tống Tiêu vừa mới đi, Viên Lộ Chi thản nhiên hỏi Thịnh Như Ỷ, "Cháu cảm thấy Tống Tiêu thế nào?"
Kha Nhược Sơ nghe mẹ cô nói thể, lập tức có dự cảm xấu.
Thịnh Như Ỷ cười như không cười, thản nhiên nói, "Khá tốt."
Viên Lộ Chi không cảm thấy không khí trên bàn cơm thay đổi, bà còn nghiêm túc phân tích, "Dì cũng cảm thấy cậu thanh niên này không tồi, về tuổi tác, tính cách, học thức, mọi phương diện đều phù hợp với Kha Nhược Sơ. Nhưng con bé này lại không cho người ta cơ hội, cháu nói giúp dì một tiếng đi."
"Con đã nói rói với Tống Tiêu, sao mẹ còn như thế nữa!" Kha Nhược Sơ muốn điên rồi, chuyện cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra, cô biết ngay chuyến du lịch này không đơn giản mà.
Kha Nhược Sơ nói vậy, càng chọc cho bà tức giận.
"Nói đôi ba câu thôi mà, con làm gì thế?" Viên Lộ Chi không nghĩ vậy.
"Dì à." Thịnh Như Ỷ mở miệng, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo xinh đẹp, giọng nói êm tai, "Cháu cảm thấy về mặt này, vẫn nên xem bản thân thích hay không, cũng không thể nói điều kiện thích hợp thì có thể thích hợp ở bên nhau. Chỉ cần tình cảm hai người đủ vững chắc, thì những chuyện khác không phải là vấn đề lớn. Thật ra về tính cách nên bổ khuyết cho nhau, giống như lớn tuổi hơn sẽ biết quan tâm chăm sóc hơn, không phải tốt hơn sao?"
"Nói thì nói vậy thôi, chuyện môn đăng hộ đối vẫn luôn có đạo lý của nó. Dì là người từng trải, lúc mới ở bên nhau cái gì cũng tốt, thời gian về lâu về dài thì không được như vậy nữa. Tuổi vẫn không nên cách biệt lắm, về sau cháu tìm đối tượng cũng vậy...."
"Mẹ...." Kha Nhược Sơ cắt ngang lời Viên Lộ Chi, chuyện đến mức này có cắn răng cũng phải nói.