Kha Nhược Sơ cậy mạnh, "Em không sao mà."
"Còn cười nữa, thế này rồi mà còn bảo không sao!" Bởi vì lo lắng, Thịnh Như Ỷ hơi nôn nóng.
Kha Nhược Sơ bị nói đến nghẹn lời, cô quyết định không nói nữa, cánh tay đặt lên eo Thịnh Như Ỷ, dùng sức ôm chặt lấy.
Thịnh Như Ỷ làm sao mà không biết được cô gái này đang chịu ấm ức, giọng nói dịu dàng hơn, "Đã nói cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải nói cho chị biết, nếu không phải cô của em gọi điện thoại cho chị, chị cũng không biết em chạy đến đây một mình."
Vẫn làm cho cô lo lắng.
Kha Nhược Sơ quyến luyến ôm chặt người này, là hơi ấm cùng với mùi hương quen thuộc, cô buồn bã nói, "Em xin lỗi, lại để cho chị lo lắng rồi."
Mặc dù cố gắng chịu đựng không xuất hiện trước mặt Thịnh Như Ỷ, nhưng mà đêm nay cái Kha Nhược Sơ cần nhất, chính là có Thịnh Như Ỷ ở bên.
Thịnh Như Ỷ nhìn chằm chằm dấu vết trên mặt Kha Nhược Sơ, khóc thành thế này còn gọi điện thoại vờ như không có chuyện gì, kỹ thuật diễn càng tốt, làm cho cô cũng bị lừa.
"Đứa ngốc." Cô xoa xoa đầu Kha Nhược Sơ, đau lòng ôm chặt người kia.
Nếu đêm nay, không tìm được Kha Nhược Sơ...
Cô không dám nghĩ tiếp.
"Cô, tôi đã tìm được em ấy, cô nói với dì đừng lo lắng." Thịnh Như Ỷ gọi điện thoại cho Kha Tri Hạm, cũng bảo Kha Nhược Sơ nói với Kha Tri Hạm một lời.
"Tìm được thì tốt rồi, tìm được thì tốt rồi." Kha Tri Hạm lặp đi lặp lại trong điện thoại hai câu này.
Nghe thấy vậy, thần kinh đang căng thẳng của Viên Lộ Chi mới thả lỏng.
"Con xin lỗi cô, con không sao..."
Kha Tri Hạm nói, "Sau này đừng có tuỳ tiện tắt máy, đêm khuya không liên lạc được với con, mẹ con sắp phát điên rồi."
Viên Lộ Chi nghe Kha Tri Hạm nói thế, lập tức nhìn Kha Tri Hạm giận dỗi.
Kha Tri Hạm không cho bà mặt mũi, hỏi lại, "Em nói sai à?"
Viên Lộ Chi: "...."
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Kha Tri Hạm ngồi xuống bên cạnh Viên Lộ Chi, "Như Ỷ tìm được con bé rồi, bây giờ chị có thể yêm tâm."
"Tôi thì yên tâm cái gì? Em xem thái độ của nó đêm nay đi, nói đi là đi, trong mắt làm gì có người mẹ này." Khuôn mặt Viên Lộ Chi trầm buồn, ban ngày làm phẫu thuật, buổi tối đến trường học mở toạ đàm, cả người mệt mỏi.
Viên Lộ Chi xoa xoa trán, thật đau đầu, không ngờ đêm nay Kha Nhược Sơ lại chống đối, đi không thèm quay đầu lại nhìn, không chịu nghe lời bà nữa.
"Chị còn muốn con bé chia tay, con bé có thể không chống đối sao."
"Tôi đây có thể để mặc cho con bé làm bậy sao?" Viên Lộ Chi cảm thấy Kha Nhược Sơ đang muốn nổi loạn.
Bà thật sự không thể tiếp thu được chuyện Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ hẹn hò, huống chi bà còn đinh ninh cho rằng hai người là tình chị em.
Chuyện đêm nay, xảy ra thật ngoài ý muốn.
"Nếu hai đứa nó thích nhau, yêu đương hẹn hò cũng đã lâu rồi, sao chị cứ một hai phản đối làm gì? Điều kiện của Như Ỷ đâu phải chị không biết." Kha Tri Hạm muốn khuyên bảo.
"Điều kiện tốt thì đã sao, nhưng hai đứa nó vẫn không phù hợp hẹn hò yêu đương với nhau. Tuổi hai đứa nó cách xa như thế, em nhìn tính cách của Kha Nhược Sơ mà xem, Như Ỷ là người khôn khéo áp đảo, sau này làm sao Nhược Sơ quản được chứ...."
Nếu Kha Nhược Sơ yêu đương với Thịnh Như Ỷ, chẳng phải con gái bà bị người ta ăn gắt gao à.
Nói cho cùng, Viên Lộ Chi sợ Kha Nhược Sơ đi đường vòng làm những chuyện có hại cho bản thân, cho nên từ nhỏ đến lớn, bà luôn cố gắng sắp xếp đường đi tốt nhất cho Kha Nhược Sơ.
Những lời nói của Viên Lộ Chi, không phải Kha Tri Hạm chưa từng lo lắng qua, đặc biệt còn nghe được mấy tin tức trăng hoa ong bướm của Thịnh Như Ỷ. Nhưng mà nói đến cùng, cô vẫn tôn trọng Kha Nhược Sơ.
"Thái độ của Nhược Sơ chị cũng thấy rồi đấy, con bé thiệt tình thích người ta. Hai đứa nó ở bên nhau có thích hợp hay không, tương lai ra sao, bây giờ chúng ta đều không nói được. Nhưng mà có một chuyện em phải nói cho chị nghe, nếu như chị cưỡng ép bắt hai đứa nó chia tay, vậy giữa chị và Kha Nhược Sơ ngày càng căng thẳng, có khả năng cả đời này cũng không thể hiểu nhau được, con bé còn sẽ oán trách chị cả đời...."
Kha Tri Hạm ôm bả vai Viên Lộ Chi, "Em biết chị là muốn tốt cho con gái cưng của chị, nhưng vì tốt mà cướp đi quyền lựa chọn của con bé thì không được. Con bé đã lớn, cũng đã có năng lực tự chủ, mỗi người muốn gì cũng không giống nhau, rất nhiều chuyện chị có thể đề xuất cho con bé, nhưng mà chị không thể thay đổi được lựa chọn của nó."
Viên Lộ Chi lâm vào trầm tư, lại nhớ đến những lời Kha Nhược Sơ nói, sống cùng với bà, rất thống khổ.
Mấy lời nói này, đây là lần đầu tiên Kha Nhược Sơ nói với bà, nói cách khác, bà chưa bao giờ biết Kha Nhược Sơ có suy nghĩ này.
"Con bé chán ghét chị vậy sao, tình nguyện ở trường học chứ không muốn về nhà với chị." Viên Lộ Chi dựa đầu vào vai Kha Tri Hạm, từ từ nói.
Đối với bà đây như một đả kích, bà vẫn luôn cho rằng bản thân là một người xứng làm mẹ, cố gắng phấn đấu, để con gái có cuộc sống tốt nhất, được học nơi tốt nhất, thuận lợi thi đậu trường danh giá. Mỗi một bước đi, bà đều sắp xếp thoả đáng, chỉ vì muốn con gái trên đường đời xuôi gió xuôi nước.
Nào ngờ, con gái nói với bà rằng, sống cùng với bà, rất thống khổ.
Kha Tri Hạm biết đêm nay Viên Lộ Chi đã bị tổn thương sâu sắc bởi lời nói của Kha Nhược Sơ, người này dồn hết tâm trí vào Kha Nhược Sơ, lại đổi lại một câu như thế.
"Con bé làm sao ghét chị được, đêm nay giận quá mất khôn nói bậy, nhưng mà chị cũng nên quan tâm đến cảm nhận của Kha Nhược Sơ."
Yên lặng một lát, giọng nói Viên Lộ Chi đầy mệt mỏi, "Chẳng lẽ, chị không cho hai đứa nó quen nhau sao...."
"Thật ra, em thấy Như Ỷ đối với Nhược Sơ rất tốt, lúc em gọi điện thoại cho con bé, con bé sốt ruột không thôi, không nói hai lời đã chạy đi tìm Nhược Sơ rồi, còn tìm ra được nữa." Kha Tri Hạm nghe ra được Viên Lộ Chi cũng có chút nhượng bộ.
Viên Lộ Chi híp mắt, trong lòng vẫn còn loạn, luôn không yên ổn, bà bất mãn thì thào, "Nuôi nó lớn thế này, chưa được một năm đã chạy theo người khác."
Kha Tri Hạm cười nói, "Nếu hôm nay chị gật đầu đồng ý, chẳng khác nào có thêm một đứa con gái. Có sao nói vậy, Nhược Sơ của chúng ta cũng đâu có tệ, có thể kiếm được người bạn gái xinh đẹp thế này."
Viên Lộ Chi dời đầu khỏi vai Kha Tri Hạm, nhíu mày nói, "Em còn có tâm tư mà nói giỡn nữa hả."
Kha Tri Hạm mặt dày ôm Viên Lộ Chi, "Đến đây, ôm một cái bớt đau buồn."
Viên Lộ Chi nhìn chằm chằm Kha Tri Hạm.
"Sao thế?"
Đột nhiên có một suy nghĩ thật ích kỷ, hy vọng người này vẫn luôn có thể ở bên cạnh bà, nhưng sao có thể được chứ. Viên Lộ Chi chậm rãi nói, "Đi tắm rồi ngủ."
*
Việc đầu tiên khi trở về nhà, Kha Nhược Sơ kéo Thịnh Như Ỷ ngồi xuống giường, cầm máy sấy đi lại, cẩn thận giúp cô sấy tóc.
"Để tự chị làm."
"Để em." Kha Nhược Sơ không cho, tỏ thái độ không có việc gì, giúp Thịnh Như Ỷ sấy tóc.
Chờ tóc sấy cũng đã gần khô, Thịnh Như Ỷ kéo Kha Nhược Sơ ngồi ở trên đùi cô, ôm người kia vào trong lòng, "Nếu chị không đi tìm em, có phải em định ngồi ngốc ở bên ngoài cả đêm không?"
"Sao chị biết em ở đâu?" Buổi tối, gió lớn như thế, người này đầu tóc ướt còn chạy ra ngoài, lỡ đâu bị cảm thì làm sao.
"Chị là vợ em, đương nhiên phải biết rồi."
Kha Nhược Sơ cũng thấy, không có ai hiểu cô bằng Thịnh Như Ỷ.
Đèn trong phòng ngủ sáng trưng, có thể nhìn thấy rõ từng chút một, Thịnh Như Ỷ đưa tay vuốt nhẹ mặt Kha Nhược Sơ, "Mẹ em xuống tay nặng vậy...."
Kha Nhược Sơ nắm lấy tay cô, "Không đau."
"Sao lại cãi đến mức này? Lúc nãy, chị nên đi về cùng em." Thịnh Như Ỷ hối hận, nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Kha Nhược Sơ, cô không ở đó, cũng không biết tình huống đêm nay thế nào, lời qua tiếng lại có bao nhiêu gay gắt.
"Không sao mà, chỉ là có chút bất ngờ, mẹ em nhất thời khó chấp nhận được mối quan hệ của chúng ta." Kha Nhược Sơ nói nhẹ nhàng.
"Còn gạt chị nữa, nếu không có gì làm sao mẹ em lại đánh em chứ, đôi mắt khóc sưng hết lên rồi."
Kha Nhược Sơ cười làm nũng, "Bởi vì nước mắt em cạn."
Đêm nay, Thịnh Như Ỷ thật sự không nuốt được cái dáng vẻ này của Kha Nhược Sơ, "Thành thật nói cho chị nghe, đây là chuyện của hai người chúng ta, không được một mình gánh lấy. Mẹ em nói thế nào, bà ấy không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau sao?"
Nếu đồng ý thì đâu có cãi nhau gay gắt như vậy.
Lúc này, Kha Nhược Sơ mới chịu thành thật, "Mẹ em cảm thấy tuổi chúng ta cách biệt quá lớn, nên khó mà chấp nhận được."
Sau chuyến du lịch ở Nhật Bản, Thịnh Như Ỷ cũng đoán được điểm này, Viên Lộ Chi cực kỳ để ý đến chuyện tuổi tác.
"Mặc kệ mẹ em nghĩ thế nào, em đã quyết định ở bên chị, chị đừng có mà nghĩ nhiều." Kha Nhược Sơ sợ sẽ tạo cho Thịnh Như Ỷ cảm giác không an toàn, cô dán môi lên khoé môi Thịnh Như Ỷ, hôn lên, "Có người vợ tốt thế này, em không nỡ xa đâu."
Còn có tâm trạng để nói giỡn, trạng thái của Kha Nhược Sơ còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô, Thịnh Như Ỷ nói, "Mẹ em nhất thời không chấp nhận được, vậy chúng ta từ từ thuyết phục."
"Vâng." Kha Nhược Sơ muốn nói gì nhưng nghẹn lại, "Nhưng mà em cảm thấy...."
"Cảm thấy gì?"
"Cảm thấy chị yêu đương với em thật sự rất uỷ khuất, em xin lỗi." Kha Nhược Sơ tự trách bản thân, cô cúi đầu nói ra lời từ đáy lòng, cô không sợ mẹ cô phản đối, chỉ sợ làm cho Thịnh Như Ỷ chịu uỷ khuất không thoải mái.
Lúc này, còn quan tâm đến cảm nhận của cô, đôi ba câu đã làm Thịnh Như Ỷ cảm động, cô đưa tay vỗ nhẹ lên mặt Kha Nhược Sơ, nghiêm túc mà nói, "Chị nói cho em biết, chị đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho em."
Nghe được Thịnh Như Ỷ nói thẳng thắn như thế, đối với Kha Nhược Sơ mà nói như một đòn ngay tim.
"Em không muốn cưới chị à?"
Kha Nhược Sơ vội trả lời, "Em đồng ý."
"Em biết điều này có nghĩa gì không?" Thịnh Như Ỷ nắm lấy tay Kha Nhược Sơ, dịu dàng kiên nhẫn nói, "Có nghĩa là sau này trong cuộc sống thường ngày, có rất nhiều chuyện sẽ xảy ra, nhưng chúng ta phải cùng nhau đối mặt. Vợ không phải có thể tuỳ tiện gọi, có biết không? Sau này có chuyện gì, chúng ta phải thương lượng với nhau."
"Vâng~" Mặc dù đêm nay xảy ra chuyện động trời thế này, nhưng chỉ cần một cái ôm an ủi từ Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cảm thấy thật an tâm, thật sự chỉ cần có Thịnh Như Ỷ ở bên cạnh, mọi thứ đều sẽ tốt lên.