Ngày hôm nay lắm người dị thường ở Tĩnh Nguyệt Am, An Tây Nguyệt lẻn vào trong Hậu viên, âm thầm suy đoán nếu có người muốn hãm hại sẽ không chọn nơi náo nhiệt đông người, đa số phòng nhỏ đều không có ai ở có thể họ đều ở bên ngoài xem náo nhiệt...
An Tây Nguyệt vừa suy nghĩ vừa chậm rãi đi tới, tình cờ nhìn thấy một ni cô mặc áo sẫm màu hai tay chắp thành hình chữ thập, vẻ mặt không vội không nôn nóng, không nghĩ tới ở đây diện tích còn lớn như vậy, mỗi căn phòng đều giống nhau như thế thật sự rất khó phân biệt.
Trong đầu An Tây Nguyệt vẫn còn nhớ một ít, kiếp trước nàng cũng có tới Tĩnh Nguyệt Am một lần nhưng không đi vào trong, diện tích của Tĩnh Nguyệt Am chiếm cực lớn lại đặt ở gần với kinh đô nên rất náo nhiệt, chỉ là nàng không nghĩ tới một ngôi chùa cũng có đình các lầu đài nhiều như thế, ngay cả một cây cầu nhỏ bắt ngang qua một dòng suối, hòn non bộ...
Không phải nói đa phần sống ở chốn Phật môn đều chịu kham khổ sao?
Đột nhiên nhìn thấy một tiểu ni cô, An Tây Nguyệt nhanh chóng thu lại suy nghĩ mà nở nụ cười nhợt nhạt, lo lắng gọi: "Xin hỏi tiểu sư phụ, nhà vệ sinh của các người ở đâu vậy, ta mót quá mà phu nhân nhà ta vẫn còn chờ ta quay về hầu hạ đấy."
Tiểu ni cô chưa phát hiện chuyện lạ gì, hương hỏa Tĩnh Nguyệt Am dồi dào, khách hành hương lui tới không đếm xuễ, nhiều phu nhân, tiểu thư nhà thế gia đều mang theo gia phu và nha hoàn bên ngoài, họ đều ăn diện rất hào hoa.
Nhìn vật liệu y phục trên người của thí chủ này cũng không tệ, nhưng nơi đây là Thiện phòng rất ít người tiến vào.
Ánh mắt An Tây Nguyệt lóe lên nhìn ra ni cô đang ngờ vực, nàng cũng bịa đại chuyện nói: "Phu nhân nhà ta chính là vị Vương phi nương nương phía trước kia, vì ta là nha hoàn bên ngoài của Thế tử, mà ta do bị khách hành hương chen lấn đánh thức, nên ta phải vội vàng giải quyết xong mới tới hầu hạ."
Tiểu ni cô vừa nghe là người của Vương phủ cũng không dám đoán nhiều thêm nữa, ni cô này lập tức nhấc cằm lên chỉ về một hướng, An Tây Nguyệt lại cố ý không nhìn thấy lại chạy về hướng khác, gấp đến mức tiểu ni cô kia giậm chân cao giọng gọi: "Quay lại đi, bên này nè, đừng có chạy sai đường bên đó là Thiện phòng, có một số đồ đạc không biết không thể chạm vào."
An Tây Nguyệt lại quay trở về chạy đi hướng khác, chờ cho bóng tiểu ni cô kia biến mất, nàng lập tức lại đi tới Thiện phòng.
Bỗng nhiên An Tây Nguyệt có cảm giác không ổn, nơi này yên tĩnh đến có chút rợn người, nếu như nương thật sự ở đây không có ma ma nha hoàn hầu hạ bên người, chuyện xảy ra khác thường chắc chắn là có bẫy.
Đợi cho An Tây Nguyệt tiếp tục đi vào bên trong, tỳ nữ thiếp thân của Đại phu nhân-Lục Uyên và Mặc Trúc vội vàng cúi đầu chạy vào, An Tây Nguyệt đương nhiên nhận ra Lục Uyên, lúc trước nương nàng chết rồi các nàng đều bị Lâm di nương bán ra ngoài phủ, nên nàng lạnh lùng hỏi: "Đại phu nhân ở bên trong sao?"
Lục Uyên không phải người không có đầu óc, nàng ta vội hỏi: "Đại tiểu thư, sao người lại ở chỗ này, Dương thúc nói Đại tiểu thư bảo đi tìm đại phu, Đại phu nhân có Thôi ma ma đang chăm sóc mà."
Trong chớp mắt, đôi mắt An Tây Nguyệt lạnh như rơi vào hầm băng, nàng lạnh lùng liếc các nàng: "Thân là tỳ nữ thiếp thân của Đại phu nhân lại không chăm sóc chủ tử mà cả hai cũng rời khỏi, ai có các ngươi có la gan lười biếng như thế."
"Đại tiểu thư tha mạng là Thôi ma ma lệnh chúng nô tỳ đi mua chút nguyên liệu nấu ăn." Vì ngày hôm nay là mồng Tám tháng Chạp Tết nên người đến thắp hương bái Phật trong chùa rất nhiều, dân chúng đều sớm đã bán hết hàng rồi.
Lúc này không phải là thời điểm hỏi tội, vì ngày hôm nay người còn nhiều hơn so với ngày thường một chút, tìm người cũng có chút khó khăn, An Tây Nguyệt thấy mấy gian phòng phía trước nói: "Nếu Đại phu nhân không đi ra ngoài thì nhất định vẫn còn ở nơi này, phân công nhau đi tìm."
Đột nhiên từ một bên khác xuất hiện một dáng người quen thuộc, ánh mắt Mặc Trúc sắc bén nhìn thấy lập tức muốn gọi lớn, nhưng trong chớp mắt Mặc Trúc đã bị An Tây Nguyệt che miệng lại, nàng lôi kéo hai nha hoàn này trốn vào sau núi giả.
Chỉ nhìn thấy bên cạnh Thôi ma ma còn mang theo một nữ nhân mặc hồng y yêu diễm cười quyến rũ, nhỏ giọng thảo luận: "Không ngờ di nương của các ngươi còn rất xinh đẹp, gương mặt xinh đẹp như thế thật sự tiện nghi cho Trương Lại Tử, chủ nhân nhà các ngươi cũng là một nhân vật ác độc, muốn lấy được sủng ái của di nương dùng cách này thật sự rất có hiệu quả."
Thôi ma ma có chút tức giận nói: "Những chuyện không nên nói đừng có nói, biết càng nhiều lại không cẩn thận sẽ rước họ vào thân, Trương Lại Tử có tới không, nếu lâu quá không tới, lỡ di nương tỉnh rồi, việc này sẽ không hoàn thành, chủ nhân nhà ta đã nói rồi, đừng có nghĩ tốn một cắc bạc nào."
"Được được, ma ma đừng có tức giận, nhận tiền tài của người ta thì phải đi giải mối họa cho người ta, sớm nên đến rồi, ai kêu ngày hôm nay gặp được Dự Vương phủ cũng tới dâng hương, hiện tại ta đi ra ngoài nhìn xem Dự Vương phủ đã đi chưa." Giọng nói hững hờ của nữ nhân xinh đẹp kia chậm rãi vang lên.
Nha hoàn Mặc Trúc và Lục Uyên sợ đến mức há to miệng, đôi mắt trợn to lên như chuông làm đồng, nữ nhân vừa nhìn thấy kia chính là nữ nhân của lầu xanh, vậy Thôi ma ma đang muốn làm gì với Đại phu nhân.
Đột nhiên Mặc Trúc lại nhớ tới một chuyện: "Đại tiểu thư, vừa nãy nô tỳ vừa đi ra bên ngoài thật sự nhìn thấy Tiểu Tư theo hầu bên lão gia."
Lúc này đây, tuy An Tây Nguyệt tức sắp bể phổi rồi nhưng bây giờ họ không thể tự làm loạn trận cước này lên được, nghe bọn chúng nói như thế, chắc tạm thời nương nàng không có nguy hiểm gì đâu, mặt của An Tây Nguyệt lạnh đi, không ngờ bọn chúng có thể nghĩ ra cách ác độc đối phó với nương của nàng như thế. Được lắm, thứ muội với di nương thích giả vờ lương thiện kia, An Tây Nguyệt nắm chặt nắm đấm, móng tay bấm vào trong da thịt, trong con ngươi bắn ra ánh sáng lạnh đến thấu xương.
An Tây Nguyệt vừa nghe Mặc Trúc nói xong, trong đầu lập tức thầm cười lạnh, hóa ra bọn chúng đã thiết kế âm mưu này từ sớm.
Nếu như đợi nữ nhân kia mang người đến, nàng nhất định sẽ cứu không được nương rồi, đến lúc đó ngược lại các nàng sẽ bị chịu thiệt. Ngày hôm nay có nhiều người như vậy, nếu chuyện gì đó không hay truyền ra ngoài, các nàng coi như có trăm miệng cũng không thể nói được, nhất định trong lúc này nàng phải nắm được từng chút giờ phút để cứu lấy nương mình.
Đợi cho nữ nhân áo đỏ lại biến mất lần nữa ở ngay cửa, An Tây Nguyệt nhanh như gió kéo theo hai nha hoàn bám sát theo Thôi ma ma bước vào trong căn phòng nhỏ.
"Leng keng" vang lên, chỉ trong nháy mắt cả người An Tây Nguyệt tràn lệ khí như U Linh dưới Địa Ngục, trong mắt nàng toát ra hàn khí sâu rộng, chắn cửa đi vào.
Chỉ thấy Đại phu nhân đang nhắm chặt hai mắt nằm sấp trên bàn. An Tây Nguyệt lo lắng vô cùng đẩy Thôi ma ma ra, kiếp trước nương nàng bị ốm mà chết cũng không phải do bị hại chết, lẽ nào vì nàng sống lại thay đổi cái gi?
Vì thế An Tây Nguyệt vội vàng tiến đến thăm dò mạch ở cổ Mai Vân Lạc, không có chuyện gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh
Cùng lúc đó, Thôi ma ma bị biến cố đột ngột này sợ đến biến sắc, vội vàng kinh hoảng nói: "Các ngươi sao có thể tiến vào đây được."
Lục Uyên cũng là người thông minh, nàng ấy lạnh lùng nói: "Thôi ma ma, tại sao ngươi lại dám hại Đại phu nhân."
Mặc Trúc gấp đến độ nước mắt chảy ra, giọng tức giận nói: "Bình thường Đại phu nhân không đối xử tệ bạc với ngươi, không ngờ ngươi lại hại người như vậy."
An Tây Nguyệt lấy ra ngân châm mang theo bên người, chậm rãi đâm vào người Mai Vân Lạc, nàng cố gắng dùng cảm giác đau đớn kích thích cho nương nàng tỉnh lại, miệng luôn gọi: "Nương, nương, người màu tỉnh lại đi."
Mai Vân Lạc cảm giác ngất còn mơ hồ, chỉ trong nháy mắt cố gắng, đợi đến khi thấy rõ người trước mặt đã kêu lên sợ hãi: "Nguyệt nhi?"
An Tây Nguyệt trở tay nắm lấy tay của Mai Vân Lạc nói: "Nương, người cảm giác thế nào rồi?"
Hai nha hoàn nhìn Đại phu nhân tỉnh lại đều nhào tới trước mặt Đại phu nhân, khóc kể: "Phu nhân, người không có chuyện gì thật sự quá tốt rồi."
Thôi ma ma biến sắc, nhìn thấy mấy người không thời gian quan tâm đến bà ta nữa, nên lo xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng An Tây Nguyệt lanh tay lẹ mắt, lạnh giọng ra lệnh: "Bắt bà ta lại."