Chỉ thấy An Tây Nguyệt da trắng như tuyết, thần thái nhàn nhã, khoác một chiếc áo choàng lông có mũ màu búp sen duyên dáng như tiên nữ bước vào, nàng toát lên một khí chất không tầm thường, lúc này đây An Tây Nguyệt đã búi tóc lên trông rất ngoan ngoãn, trên búi tóc buộc dây vải màu hồng nhạt điểm xuyết hoa cỏ cho người ta nhìn nàng có cảm giác thật xinh xắn và đáng yêu giống như tiên nữ, khiến họ cảm giác như được ánh mắt trời gội rửa, cùng lúc hai con ngươi to tròn lay động, trong suốt sáng rực, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm khéo léo, trông như là một tiểu cô nương ngoan ngoãn: "Nữ nhi thỉnh an phụ thân."
Bên cạnh nàng, Đại phu nhân cũng mặc một bộ váy màu tím lam, bên ngoài khoác áo choàng bông sẫm màu, yên tĩnh trang nhã, khí chất cao quý hơn người thường, giữa hai lông mày bà ấy bình tĩnh, từ ái nhìn nữ nhi của mình, đây chính xác là phong cách của một tiểu thư khuê tú nhà đại gia. Từ nhỏ Mai Vân Lạc lớn lên ở trong khuê phòng, là con gái duy nhất mà Mai thái y yêu chiều, từ nhỏ bà ấy đã được nâng niu và che chở trong lòng bàn tay lớn lên, chưa từng bị người khác dùng ngôn từ sỉ nhục qua.
Lúc này ánh mắt của bà ấy cũng trống rỗng, bà ấy nở nụ cười với An Ngọc Tiêu, tương kính như khách, nhẹ giọng nói: "Từ khi nào Hầu gia thích đến Am Ni cô như vậy, sao khi chàng trở về cũng không báo cho thiếp biết một tiếng?"
Mọi người lại thán phục lần thứ hai, nhà có hai vị phu nhân lại có khí chất khác nhau một trời một vực. Vị phu nhân vừa nãy dung mạo xinh đẹp mỹ lệ quyến rũ, còn là người mềm mại không xương, còn vì này lại đoan trang khoang dung, dung nhan xinh đẹp, khí chất bức người.
Tất cả mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn tay, lo sợ sẽ bỏ qua một chi tiết nhỏ, đến cùng là ai mới là vợ cả?
Vừa rồi vị đại nhân này vừa cùng với người kia tình tình ái ái, mọi người tưởng rằng đó là phu thê hòa thuận hóa ra thân phận vị kia cần phải quan sát lại đã.
Chẳng lẽ là thiếp thân sao?
Trong đám người đột nhiên truyền ra lời bàn tán, xì xào và tiếng cười nhạo, dồn dập suy đoán.
Lâm di nương nghe mọi người bàn luận như thế cũng siết chặt nắm đấm, giữa hai đầu lông mày cau lại, trong đôi mắt chợt lóe lên tức giận đổ dồn về An Tây Nguyệt.
An Tây Ngợt lại nở nụ cười nhạt, giống như một tiểu cô nương ngây thơ, chân thật không có chút dối lừa nói: "Phụ thân cùng Lâm di nương tới dâng hương sao?" Đôi mắt An Tây Nguyệt liếc nhìn quần chúng quây xem xung quanh, khẽ cau mày vô thức hỏi: "Mà chuyện gì xảy ra ở đây vậy, di nương?"
An Tây Nguyệt đè nặng hai chữ "Di nương", rồi nở nụ cười xinh đẹp.
Bỗng nhiên bách tích vây xem đều nhanh chóng sôi sục thảo luận: "Lúc ban đầu đứng ở bên ngoài, vị di nương này còn làm nũng với quan nhân của nàng ta, giọng nói kia nhão như nước, hóa ra chỉ là một di nương mà thôi, hừ, một di nương mà lại có điệu bộ như thế sợ là không phải người hiền lành gì cho cam, chẳng lẽ đôi mắt của vị quan lão gia kia bị choáng mỡ heo làm cho tâm trí mê muội à."
"Nam nhân mà, đều dùng phía dưới để suy nghĩ thôi. Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như thế cũng quên mất đường về."
"Suỵt, nhỏ tiếng một chút, nhà ai không biết chuyện còn sốt ruột."
"Sợ nàng ta làm gì, ta hận nhất là những di nương còn làm bộ làm tịch."
An Ngọc Tiêu không tự nhiên mà nở nụ cười với An Tây Nguyệt, trên mặt cũng cứng đơ ra, tuy trong nhà có Lão phu nhân canh giữ từ đường, mỗi ngày luôn lễ Phật tụng Kinh, nhưng tốt xấu gì ông ta cũng là người đọc sách thánh hiền làm sao có thể tin tưởng tiện thần ma quỷ tác quái, hay mấy người nữ nhân và hài tử vô tri bàn tụng, nhưng đến cùng ông ta cũng thấy ngượng cho tới bây giờ vẫn hận không thể đào cái lỗ chui vào.
An Ngọc Tiêu ho nhẹ một tiếng bình tĩnh lại rồi cơ thể tự động di chuyển, nắm đấm cũng thả lỏng ra, có chút tức giận nói: "Các ngươi đã đi đâu?"
An Ngọc Tiêu hỏi câu này cũng không đỏ mặt, lúc trước làm ra vẻ mặt muốn đánh chết người mà lúc này lại tỏ vẻ quan tâm. Nhìn Đại phu nhân đang đứng yên lành ở chỗ này, đột nhiên mặt mũi ông ta được bảo vệ, dường như đã lấy lại được uy phong trước kia.
"Ngày hôm nay là mùng Tám tháng Chạp Tết, mọi người đều tập hợp lại cùng đi mua thật nhiều đồ." Dường như An Tây Nguyệt vô thức đáp trả, ngược lại nàng còn hơi nhíu lông mày, lên tiếng trách cứ: "Mặc Trúc, ngươi thấy lão gia ở đây sao không đến bẩm báo?"
Đột nhiên Mặc Trúc như bị oan uổng lớn, nàng ấy mang theo đồ vật nặng nề trên người, trong miệng còn nhai bánh bao, ho khan hai tiếng mới nói: "Bẩm Đại tiểu thư, Xảm nhi tỷ tỷ cứ lôi kéo nô tỳ, nô tỳ đi không có được, vốn nô tỳ đã muốn bẩm báo lão gia rồi nhưng Xảo nhi tỷ tỷ lại không cho nô tỳ có cơ hội nói chuyện, nô tỳ thật oan uổng mà."
Mặc Trúc đẩy tất cả lỗi cho lên người Xảo nhi, làm cho Xảo nhi cũng gấp gáp lên.
Đột nhiên An Ngọc Tiêu nhíu mày nhìn Xảo nhi, ánh mắt ông ta lạnh lẽo, âm thầm suy nghĩ những chuyện ngày hôm nay chẳng lẽ là do...
An Ngọc Tiêu chuyển mắt nhìn chằm chằm vào Lâm di nương, chỉ thấy Lâm Uyển thấy Đại phu nhân xuất hiện mà khiếp sợ đến mặt cũng trắng bệch.
Lâm Uyển thấy An Ngọc Tiêu nhìn chằm chằm mình, trên mặt vội vàng nở ra nụ cười nịnh nọt vô hại, giọng nói cực kỳ không tự nhiên: "Thiếp thân luôn tin người trong phòng không phải là Đại phu nhân..."
Nhiều con mắt nhìn như thế, lúc đó vị di nương này đã cực lực bảo đảm người trong phòng là Đại phu nhân, vậy chẳng lẽ đều hiểu nhầm sao.
Một khi tỉnh táo lại, An Ngọc Tiêu cũng sẽ không nghĩ như thế. Màn kịch này thành trò cười đã mười phần rồi.
Bây giờ Xảo nhi có nỗi khổ mà không kêu được, nàng ta oán hận nhìn chằm chằm Mặc Trúc, giờ nàng ta mới suy nghĩ kỹ lại, hóa ra Mặc Trúc nói với nàng ta nhưng lại không để lộ ra cái gì. Khó trách vì sao vừa nãy Mặc Trúc lại phối hợp mới mình như thế.
Xảo nhi tức giận không phục, giọng nói đầy căm hận: "Mặc Trúc, không phải ngươi nói không nhìn thấy phu nhân sao?"
Mặc Trúc thả tay đồ vật đang cầm ra, quỳ xuống cúi đầu trước An Ngọc Tiêu, dập đầu mấy cái mới nói: "Lão gia, nô tỳ không hiểu quy củ tự ý bỏ lại phu nhân và Đại tiểu thư đi xem náo nhiệt, nhưng trước khi nô tỳ đi xem náo nhiệt thì phu nhân và Đại tiểu thư vẫn còn đi phía sau, nô tỳ đã không nói hết, Xảo nhi tỷ tỷ đã cướp lời nô tỳ nói rồi..."
An Tây Nguyệt nhìn Mặc Trúc tán thưởng, nha đầu này lại nói những lời nàng dặn dò một cách trọn vẹn như thế, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Vừa nãy bị mọi người xem náo nhiệt ném mặt đi thật lớn, bây giờ lại bị một tiểu nha hoàn một câu rồi một câu gây rối, An Ngọc Tiêu càng tức điên lên, nhìn mọi người đang đứng đầy sân xem kịch vui của ông ta. Thật sự muốn đào mộ chui vào.
Xảo nhi tức giận, lớn tiếng cãi lại: "Ngươi còn ngụy biện, vừa rồi rõ ràng ngươi bảo ta nói nhỏ một chút, nhỏ giọng cái gì, không phải là ám chỉ sao?"
Mặc Trúc càng bị oan uổng đến cười mỉm, quay lại nhìn mọi người nói: "Nô tỳ đều nghe được mọi người thì thầm mấy lời không êm tai, nói vị bên trong kia làm sao, ai biết Xảo nhi tỷ tỷ đã liên tưởng người bên trong là phu nhân nhà ta rồi, nô tỳ muốn khuyên tỷ tỷ làm việc hay lời ăn tiếng nói cũng thận trọng một chút, không được làm mất mặt của Hậu phủ."
"Ngươi... Ngươi..." Xảo nhi tức đến lộn ruột, nàng ta cũng không biết miệng của Mặc Trúc lại ba hoa nói ác thành thiện như thế.
"Xảo nhi lớn mật, dám to gan xáo trộn nghe nhìn, tùy ý phỏng đoán." Lâm Uyển ra vẻ muốn xử lý gia nô ăn nói lung tung, rồi đột ngột đẩy Xảo nhi mà quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Thiếp thân quản lý gia nô không nghiêm, xin lão gia trách phạt."
"Di nương làm cái gì vậy, nếu là hiểu lầm thì nương của ta cũng chưa có trách cứ di nương lời nào mà." An Tây Nguyệt chậm rãi xoay người, nói tiếp: "Di nương vẫn mau đứng dậy đi, nếu quỳ như thế sẽ làm trò cười cho mọi người lại làm mất mặt Hậu phủ nữa."
Lúc này An Ngọc Tiêu ngượng đến mặt cũng tối lại rồi, nếu xử ở đây sẽ cho mọi người xem chuyện cười, sợ là tên của An Bình Hậu phủ không nghĩ ra cũng khó. Ông ta tức giận quát: "Thật mất mặt, còn không mau đứng dậy, lăn về nhà."
An Tây Nguyệt hờ hững cười lạnh, nếu Đại phu nhân bị tóm gian tại trận có thể vì bảo vệ mặt mũi của Hậu phủ, sợ là phụ thân sẽ ép mẫu thân tự tử để tỏ lòng trong sạch.
Đôi con ngươi An Ngọc Tiêu nhìn Trường Phong, bây giờ chuyện nháo còn chưa lớn, lệnh cho hắn ta lặng lẽ đưa nữ nhân khóc lóc om sòm bên trong trốm đi, màng về phủ rồi chậm rãi điều tra, nhìn đến Trương Lại Tử quần áo xộc xệch, ánh mắt An Ngọc Tiêu cũng lộ ra sát ý.
Vì thế Trường Phong vội vàng đi từ nội thất đi ra, nói: "Hậu gia là Thôi ma ma."
Ông ta nhớ Thôi ma ma đã có nam nhân là tên chạy việc trong quan phủ, nhưng sao lại gian díu với một tên lưu manh vô lại. An Ngọc Tiêu hạ thấp giọng, nói: "Hạ lệnh xuống, điều tra cho rõ ràng."
Trường Phong nghe lệnh lui ra.
Lúc này mọi người không rõ chân tướng bây giờ mới biết, hóa ra vị này là quan gia của Hậu gia. Họ đều không dám nói chuyện nữa, ai cũng biết bên trong cửa lớn của Hậu phủ có bao nhiêu việc không muốn để người ngoài biết được.
"Khá khen, tất cả mọi chuyện ồn ào ngày hôm nay đều ho di nương kia gây ra cả."
"Biến một mình nàng ta là người tốt, còn tất cả mọi người thành kẻ ác, lời kịch này không phải diễn như thế sao?"
"Đúng là, biết người biết mặt nhưng chưa biết lòng."