Chỉ thấy mặt mũi của Trương Lại Tử đã sớm bầm dập, hai tay hai chân bị trói chặt, miệng còn bị bịp lại, một đôi mắt nhìn chằm chằm mọi người, ê ê a a.
Ngay sau đó Phong Lãnh thả trói cho Trương Lại Tử, đồ vật trong miệng được lấy ra, đầu của Trương Lại Tử quay cuồng trên mặt đất, miệng mới được rảnh rỗi đã mở miệng ra mắng chửi: "Các ngươi là ai, bắt lão tử làm cái gì, lão tử đây sẽ băm vằm các ngươi ra, nam nữ hoan ái thì có liên quan gì đến các ngươi đâu, lão tử tình nguyện làm với ai cũng được, các ngươi quản được sao."
Lõa phu nhân nhẹ nhấp một ngụm trà, nhìn bộ dáng của Trương Lại Tử như thế, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét: "Đần độn bực này, nên kéo ra ngoài đáng chết.". Cập 𝐧hật tr𝙪yệ𝐧 𝐧ha𝐧h tại -- T r 𝖴 m t r 𝙪 y ệ 𝐧.𝘝N --
"Các ngươi nhốt lương dân*, ta muốn báo quan, ta muốn báo quan, tất cả các ngươi đều chạy không thoát." Trương Lại Tử cao giọng hò hét, hoàn toàn là cách làm đần độn.
(*người dân tốt bụng.)
Lão phu nhân không để bụng, sống đến chừng tuổi này rồi sóng gió kiểu gì mà bà ấy chưa thấy qua, lạnh lùng nói: "Thì ra là một kẻ lưu manh đầu đường só chợ, có đánh chết, quan phủ còn phải khen chúng ta trừ hại cho dân."
Ngay cả nhìn nam nhân này thôi cũng cảm thấy ghê tởm, thế mà Thôi ma ma có thể lăn lộn cùng người như vậy, An Tây Nguyệt lạnh lùng cười nhạt, chẳng lẽ đều nghĩ mọi người đều là đứa ngu sao?
Lúc này Dư quản sự cũng từ giữa ngửi ra chút âm mưu, dựa vào hiểu biết của lão ta với nữ nhân của mình, mụ ta có ngốc cũng sẽ không tìm người như vậy để những ngày tháng tốt đẹp qua đi, mà đi ăn vụng. Nhưng vì cái gì vừa rồi mụ ta lại chỉ thừa nhận, hay nơi này có bí mật gì, đôi mắt của Dư quản sự vô tình ngó sang Lâm di nương.
Lúc này Dư quản sự cũng chỉ có thể thầm hận ả nữ nhân này, không biết làm cái gì sau lưng mà không cho lão biết.
Lâm di nương cũng là lần đầu tiên thấy Trương Lại Tử, chỉ cảm thấy người này xấu xí vô cùng, trên mặt còn có bệnh đầu mùa nồng đậm, nhìn không rõ gương mặt của người này, chỉ cảm thấy dạ dày một trận kinh tởm nôn mửa, lúc trước ả kêu Thôi ma ma đi tìm một tên hạ tiên để hủy hoại thanh danh của đại phu nhân, không người tới người này lại ghê tởm như vậy.
Tức khắc mọi người sống trong đại viện ở nhà cao cửa rộng, nhìn đã quen phồn hoa như ngọc đến mức không thích nhìn ồn ào, nghi ngờ dấy lên, ngày thường Thôi ma ma là một người rất cao ngạo, tìm một kẻ vụng trộm như vậy, chẳng lẽ nơi này có kế hoạch gì sao.
Trong lòng mọi người đều dấy lên nghi ngờ.
Con ngươi rực rỡ, lung linh của An Tây Nguyệt không có nửa phần lay động, khóe môi câu lên nụ cười lạnh không dễ phát hiện, các ngươi nhìn khó chịu, vậy nương nàng sẽ nhìn lại như thế nào. Ngay cả không có điều tra ra được chứng cứ, nàng vẫn muốn đẩy nghi ngờ lên đầu của Lâm di nương.
Sắc mặt của An Tây Nguyệt bất động vừa đứng ở bên cạnh, con ngươi thanh lãnh lặng lẽ nhìn quay một vòng, tiếp đó lại nhìn lão phu nhân.
Chỉ thấy đôi mắt của lão phu nhân lạnh đi, lại nghĩ đến chuyện của đại phu nhân nói ở Tĩnh Nguyệt Am lập tức rõ ràng, chỉ sợ là có kẻ sinh lòng hại người, ngược lại bản thân lại rơi xuống bẩy, con ngươi giống như lưỡi dao sắc bắn về phía Trương Lại Tử, giọng nói uy nghiêm: "Ngươi chính là người bên ngoài của Thôi ma ma, luật pháp Bắc triều có quy định phụ nữ có chồng, tư thông với người khác sẽ bị bắt đi nhận chết đuối, đến nỗi ngươi phải đi trước nhận hình phạt Thiên Đạo Vạn Quả*, nếu còn sống thì lại Ngũ Mã Phanh Thây**."
(*dùng một nghìn cây đao để cắt thịt.
**buột tứ chi, dùng năm con ngựa kéo mỗi con mỗi hướng.)
Lúc này Trương Lại Tử cũng bị lão phu nhân hù sợ tới mức đái trong quần, hắn ta chỉ là một cái gối thêu hoa, không đọc qua sách, chữ to cũng không biết một chữ, làm sao biết được luật pháp Bắc triều có cái gì.
Lại nhìn thấy gia nhân này cực kỳ phú quý phồn hoa không tầm thường, mỗi người đều có khí thế hơn người, hay là Hồng Nương đã đắc tội đến người nào không nên đắc tội, nếu thật là như vậy, mạng nhỏ của hắn sẽ bị chặt đứt trong tay thối của mụ Hồng Nương kia, Thiên Đạo Vạn Quả? Ngũ Mã Phanh Thây? Nghe đều đáng sợ, vội vàng mở giọng lật lọng nói: "Ta nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì, không có bằng chứng vô căn cứ lại bắt ta lại, ta muốn báo quan, ta không quen biết Thôi ma ma gì hết, các ngươi mau thả ta ra."
Lão phu nhân thở dài, chỉ một câu nói dối đã lộ ra nguyên hình.
An Tây Nguyệt cười nhạt, bội phụ vô cùng khí thế kia của lão phu nhân, thì ra lão phu nhân mới chính là cao thủ, giống như phán quan nắm giữ số sống chết của Diêm Vương.
An Tây Nguyệt mở to hai mắt nhìn như vô tình, ngón tay của bàn tay trắng nõn chìa ra, không rõ ý vị nói: "Không phải Thôi ma ma ở đây sao? Ngươi không biết bà ta."
Lúc này Trương Lại Tử đã luống cuống, bắt đầu ăn nói bậy bạ: "Lão bà kia, không ai hiếm lạ, ta muốn gặp Hồng Nương, Hồng Nương kêu ta làm, đều là do mụ già thúi kia ham tiền tài của người khác, không biết cầm tiền của nhà giàu nào kêu ta đi ngủ với nữ nhân, có tiền còn ngủ với nữ nhân thì có kẻ ngốc cũng sẽ đi làm, các ngươi thả ta ra đi. Nếu ta biết là lão bà, có đánh chết ta cũng không ngủ."
Khóe môi của An Tây Nguyệt gợi lên cười nhạt, chuyện này đã điều tra được manh mối, như vậy là tốt nhất.
"Cầm tiền của nhà ai, nói cho rõ ràng." Lúc này, Liễu ma ma cũng không nghe được nữa, đây rõ ràng là âm mưu hãm hại. Lão phu nhân và lão thái gia cả đời không có lấy nửa điểm sai lầm, tuyệt đối không cho phép chuyện dơ bẩn gì xảy ra trong phủ này, ai dám hủy hoại thanh danh của An phủ, lão phu nhân sẽ đánh chết.
"Ta không biết, ta chỉ lo làm việc rồi chia tiền, mặc khác Hồng Nương cũng không nói cho ta." Trương Lại Tử sợ tới mức cái gì cũng nói ra hết, chỉ là từ trong miệng hắn lại biết được một cái tên Hồng Nương, không có tin tức nào hữu dụng.
"Hồng Nương là ai, đi điều tra rõ ràng cho ta." Lão phu nhân cũng nổi giận, tất nhiên nghĩ ra cách làm dơ bẩn như vậy đây là muốn giết người.
Trong lòng Lâm di nương gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, ngón tay bấu vào khăn gấm càng thêm chặt, Thôi ma ma tìm một tên ngu xuẩn chưa trải qua hù dọa tự hại mình. Luật pháp của Bắc triều làm gì có điều lệ như vậy, chỉ sợ lão thái thái tự bịa ra.
Lúc này Phong Lãnh như nhớ tới cái gì, hướng lão phu nhân cúi đầu quỳ xuống thật mạnh, nói: "Lão gia, lão phu nhân, đại phu nhân, tiểu nhân có nghi ngờ không biết có nên nói hay không."
Lão thái thái thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Ngươi đã quỳ, có cái gì không thể nói, trong phủ còn có người có lòng trung thành như ngươi."
An Ngọc Tiêu nhìn lão phu nhân nổi giận đùng đùng, tự nhiên cũng không dám vi phạm, cũng gật đầu nói: "Có chuyện gì nói mau."
"Hôm nay lúc Tĩnh Nguyệt Am cháy, mọi người đều quan tâm đến việc cứu hỏa trước hết, nhưng đột nhiên từ một căn phòng khác vang lên tiếng thét chói tai của một nữ nhân, tiểu nhân còn không chưa vội vàng vọt vào để xem xét, Xảo Nhi đã đột ngột chạy đi tìm đại phu nhân khắp nơi, còn cao giọng nói rằng đại phu nhân đã biến mất, lúc này trong đám người không biết là ai nói một câu đại phu nhân ở trong căn phòng, tiểu nhân nghi ngờ vì sao Xảo Nhi cố tình chỉ đợi tiếng thét chói tai của phụ nhân kia liền xác định người bên trong là đại phu nhân, hay là Xảo Nhi đã sớm biết người bên trong là đại phu nhân, nên cố ý dẫn lão gia đi vào."
"Ngươi ngậm máu phun người, Phong Lãnh vì sao ngươi vu khống cho ta." Xảo Nhi nghe Phong Lãnh nói thế, sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, nơm nớp lo sợ quỳ xuống, nói: "Lão phu nhân, nô tỳ oan uổng, nếu người bên trong thật sự là đại phu nhân thì vì sao Thôi ma ma sẽ xuất hiện bên trong, ngày thường ta với Thôi ma ma cũng miệng vài câu, cũng không dám hại một người như vậy, nô tỳ không có cái lá gan này."