" Tòng Tâm...em có thể nhảy với anh một bản được không?"
"Cô ấy là người của tôi"
Một âm thanh lạnh lùng vang lên ở phía sau
Thẩm Tòng Tâm ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang giơ lên trước mặt mình.
Giọng nói quen thuộc này...
Cô khó kìm lòng được mà ngẩng đầu lên nhìn chàng trai bên cạnh, chỉ thấy anh ta đeo một chiếc mặt nạ màu đen, che hết nửa bên trên khuôn mặt, để lộ ra đôi môi mỏng và chiếc cằm cương nghị.
Anh ta mang vẻ đẹp của một ác quỷ, hơi thở mị lực tỏa ra tứ phía...chỉ là cảm nhận vẻ đẹp ấy qua lớp mặt nạ, đã làm người ta muốn nghẹt thở.
Nhưng Thẩm Tòng Tâm lại thấy nửa khuôn mặt của anh ta trông quen quen..
Đôi mắt sâu thẳm như đại dương bao la ấy khẽ nhìn thẳng vào mắt cô, làm Thẩm Tòng Tâm tự dưng cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình.
"Xin lỗi, nhưng...anh là ai"
"Tôi là bạn trai của em"
"Bạn trai?"
" Tòng Tâm, nhảy với anh một bản được không?"
Dương Lăng Viễn, giống như không nghe thấy hai người nói chuyện, vẫn rất kiên nhẫn mỉm cười nhìn cô.
Thẩm Tòng Tâm lại quay sang nhìn anh, gương mặt lạnh nhạt, nhưng bên trong tim lại có chút nhói...
"Chắc phải khiến anh thất vọng rồi, tối nay cô ấy là bạn nhảy của tôi"
Không để cô trả lời, hắn đã vươn tay kéo cô về phía mình, vòng tay siết chặt lấy eo cô.
"Này, anh..."
"Bảo bối, chẳng lẽ em muốn ngoại tình"
"Hả?"
Thẩm Tòng Tâm vẫn đang ngơ ngác nhìn anh, lại bị anh ôm chặt đưa đi.
Bỗng nhiên, một bàn tay đồng thời đưa ra tóm lấy tay cô.
Một luồng gió lốc mang theo tất cả tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh vang lên không ngớt.
"Tòng Tâm, anh có chuyện muốn nói với em"
"Buông ra"
"Tôi không nói chuyện với anh"
Dương Lăng Viễn lạnh nhạt nói.
"Cậu...muốn đối đầu với tôi" ánh mắt hắn xẹt qua tia lạnh băng, giọng lạnh lẽo đến cực độ.
"Từ trước đến giờ vẫn luôn là vậy" Dương Lăng Viễn nhép mép, cũng lạnh lùng không kém hắn, giống như biết trước anh là ai.
Đầu óc Thẩm Tòng Tâm hoàn toàn trống rỗng, rốt cuộc đang diễn trò gì vậy? Sao cô lại kẹt vào thế dở khóc dở cười này vậy? Một người thì ôm chặt eo cô, một người thì nắm lấy tay cô không buông, có phải muốn cô trở thành người nổi tiếng phải không?
"Người phụ nữ của tôi, từ khi nào đến lượt cậu để ý"
"Phải không? Thế tôi và cô ấy yêu nhau được 5 năm có được coi là người phụ nữ của tôi không?'Cậu'"
Một từ 'cậu' cộng với 'yêu nhau được 5 năm' này làm anh nhíu chặt lông mày...Anh nhếch mép cười nhạt.
"Đó là chuyện quá khứ của các người, hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi...với lại..." Anh hơi buông lỏng cô ra, rồi cúi đầu đến gần vào một bên tai Dương Lăng Viễn nói nhỏ: "cô ấy không chỉ là vợ tôi mà bây giờ còn là 'mợ' của cậu...cháu trai ngoan à"
Dương Lăng Viễn đứng hình tại chỗ, tay nắm chặt lại, ánh mắt gắt gao nhìn anh.
Phí Nam Thành cười lạnh, không muốn nói nhiều nữa, liền ôm eo cô bước đi.
"Này, anh làm gì vậy, mau buông tôi ra"
"Em mà còn giãy giụa nữa là anh liền hôn em trước mặt mọi người đấy"
Anh hơi buông lỏng tay ra nhìn cô, gương mặt hắn lúc này đã đen xì lại.
"Tôi...tôi có chồng rồi"
Phí Nam Thành đang buồn bực không có chỗ phát tiết, lại nghe cô nói vậy, trong lòng bỗng chốc vui vẻ trở lại.
"Khụ...không sao, chồng em cho phép em ngoại tình"
"Cho phép ngoại tình?"
"Đúng vậy...nhưng chỉ được phép ngoại tình với anh".
Thẩm Tòng Tâm:"???" á khẩu!!!