"Thẩm Tòng Tâm, đúng vậy thì sao, cô cũng chẳng hơn tôi, khi ở dưới thân đàn ông chẳng phải cô cũng sung sướng mà rên rỉ đó sao"
"Chuyện đó...cô nói cũng đúng, nhưng tôi cũng chỉ là rên rỉ một mình dưới thân "Thành ca" yêu quý của cô mà thôi, hơn nữa đó chẳng phải là việc vốn dĩ vợ chồng nên làm sao"
Thẩm Tòng Tâm mặt không đỏ, tim không đập mà nói. Ặc...Cô cũng cảm thấy khâm phục mình, đối với mấy chuyện phu thê này cô cũng rất hay ngại ngùng khi nói ra, nhưng có phải ở với anh lâu quá nên bị truyền nhiễm cái tính biến thái của anh rồi không?
"Cô...không ngờ cô lại mặt dày như vậy" Dương An Tình tức đến nỗi nghẹn cổ họng, lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Tòng Tâm làm cô giật mình, không cẩn thận tay đụng trúng nồi canh gà đang sôi sùng sục trên bếp...
"A"
"Hai người đang làm gì vậy?"
Đúng lúc này một giọng nói vang lên từ cửa vào.
Dương An Tình thấy Phí Nam Thành về liền giống như thấy cứu tinh, đôi mắt rưng rưng nói: "Anh...tay em bị bỏng rồi...A...đau quá"
Phí Nam Thành đứng ở cửa nhìn vào lạnh lùng hỏi cô ta...
"Tay em sao lại bị bỏng?"
Anh nghe vậy có chút quan tâm hỏi han, đang định tiến về phía Dương An Tình lại thấy Thẩm Tòng Tâm trượt chân suýt chút nữa ngã xuống đất...
"Tiểu Ô, cẩn thận" Lục Từ Thiên chạy như bay đến chỗ cô, đỡ được cô, kéo nhẹ cô ôm vào trong lòng mình lo lắng trách móc: "Sao lại không cẩn thận như vậy, không thấy nồi canh đang sôi sao, đã bảo em đổi dép đi trong nhà rồi còn không nghe, nếu em ngã mà bị thương thì anh phải làm sao đây hả? Đồ ngốc"
"Em xin lỗi" cô tựa vào trong lồng ngực anh nỉ non như con mèo nhỏ.
"Ngốc, lần sau không được bất cẩn như vậy, nếu em có chuyện gì thì anh sẽ đau lòng lắm, trái tim mỏng manh yếu đuối của anh làm sao chịu nổi đây hả vợ yêu" anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, lại làm đôi mắt cún con nhìn cô, sau đó mỉm cười dịu dàng vuốt nhẹ tóc cô sang một bên nói: "Được rồi, em vào trong phòng nghỉ ngơi đi, canh gà ở đây để anh xem, An Tình hình như bị bỏng một chút, em hộ anh đi xem xem em ấy bị bỏng có lớn lắm không?"
"Nếu lớn thì để anh kêu người làm gọi bác sĩ còn không thì em nhờ người làm bôi thuốc giúp cô ấy nha vợ yêu"
"Vâng, tuân lệnh ông xã" cô mỉm cười ngọt ngào nhìn anh.
Lúc cô chuẩn bị rời đi thì anh lại lên tiếng..
"Này...em còn quên một việc"
Cô đang ngáo ngơ không biết mình quên việc gì bèn hỏi anh
"Việc gì?"
"Nụ hôn năng lượng của anh đâu?"
"À" cô chợt nhớ ra, rồi kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi anh như chuồn chuồn lướt: "được rồi, em đi đây"
Phí Nam Thành liền cười vui vẻ nhìn cô.
Tất cả quá trình diễn ra cũng quá nhanh làm Dương An Tình đứng ở một bên giống như người vô hình, chỉ biết ôm một bụng tức giận mà không làm gì được.
"An Tình, mình đi thôi"
"Vâng chị"
Thẩm Tòng Tâm liền giống như chị em thân thiết kéo tay Dương An Tình đi ra khỏi nhà bếp...
Cô không khỏi cười thầm trong lòng, đừng tưởng cô mới biết diễn trước mặt anh ấy, bổn cô nương ta đây diễn xuất cũng hơi bị giỏi nha haha...
Dương An Tình bị cô kéo đi, chỉ đành giả vờ mà theo sau lưng Thẩm Tòng Tâm...
Thẩm Tòng Tâm...coi như cô giỏi, nỗi nhục này tôi nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần, hừ... cô ta rất là tức tối trong lòng nhưng không thể làm gì cô lên đành nuốt cục tức vào trong bụng