Cởi ra đi.
Tiêu Lăng một mực lạnh lùng chạy xe.
Lúc này Tô Tố không dám tuốt lông ở mông cọp, yên lặng ngoan ngoãn vô cùng.
Giữa chừng anh có dừng xe một lần, xuống xe mua chút đồ, rất nhanh lên lại xe. Sau khi lên xe tuỳ tiện để đồ mới mua ở gần tay. Tô Tố cảm thấy tò mò, vươn cổ lên coi.
Tiêu Lăng thấy vậy lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt không khó coi như lúc nãy.
Xe tiếp tục chạy về phía trước.
Tô Tố gan to hơn chút, vươn tay lấy cái túi nhựa, thấy trong túi là thuốc mỡ trị đau, cô ngây người, khẽ cắn môi, quay lại nhìn anh.
"Anh... đây là thuốc mua cho tôi sao?"
Tiêu Lăng thản nhiên nhìn cô một cái "Cô cảm thấy sao?"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Tô Tố cười khan.
Trong lòng cảm thấy người đàn ông này thay đổi thật nhanh.
Lúc nãy vừa mới muốn dọa chết cô, bây giờ lại mua thuốc cho cô! Người ta nói lòng con gái sâu như kim dưới biển, cô cảm thấy lòng của người đàn ông còn sâu hơn kim dưới biển.
...
Tô Tố làm sao cũng không được, Tiêu Lăng mang cô về nhà anh.
Ở dưới tầng hầm gửi xe, cô như bạch tuộc ôm chặt ghế sau lưng mình, cảnh giác nhìn Tiêu Lắng "Tôi không muốn xuống xe, không muốn đến nhà anh!"
Tiêu Lăng mở cửa ghế phụ, thấy bộ dạng của cô, mắt khẽ sáng. Khoanh tay lười biếng nhìn cô "Khẳng định không xuống?"
"Không xuống"
Nhất định không xuống, cô điên mới cùng anh đơn độc về nhà, hơn nữa người đàn ông này còn rất nguy hiểm, còn có mối quan hệ không rõ ràng với cô.
Như vậy thật quá nguy hiểm.
"Tiêu Lăng, Tiêu đại tổng tài... bạn của tôi vẫn còn ở nhà đợi tôi, anh để tôi về nhà đi được không?"
Tiêu Lăng dứt khoát sắc bén trả lời "Không"
"..." Người này tại sao cứng mềm cũng không được.
Cuối cùng tất nhiên kết quả là cô bị Tiêu Lăng ẵm từ xe ra, sau đó đi vào nhà.
Tô Tố run rẩy phản kháng, mắt nhìn thang máy ngày càng gần, càng làm cô khủng hoảng, giống như thang máy là một con quái thú to lớn, nếu đã vào chỉ có nằm ngang mà ra.
Tô Tố mặt nhỏ trắng bệch, phản kháng càng lợi hại
"Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!"
"Động thêm một lần nữa tin tôi ném cô xuống đất!" Tiêu Lăng dừng bước, lạnh lùng nhìn cô.
Tô Tố khóc không ra nước mắt.
Nếu là những người cô gặp qua, đại khái có thể suy nghĩ đây là lời nói thật hay giả, nhưng cô khẳng định, Tiêu Lăng nói lời nào cũng rất có phân lượng. Cổ cô cứng nhắc nhìn đất xi măng, nhớ đến cú té ở phòng làm việc
Vì phòng ngừa ngã thương cái mông, Tô Tố nhẫn nhục chịu thua.
Cô âm thầm an ủi bản thân, dù gì cũng phải thương lượng về hợp đồng, không nên làm anh tức giận, ai bảo cô bây giờ ở thế bị động chứ.
Tô Tố đang phiền muộn, không chú ý đến đôi mắt của Tiêu Lăng sáng lên, hiện lên ý cười.
Anh tiếp tục bước đi.
Đây là lần đầu Tô Tố đến nhà người lạ,
Cô nghĩ Tiêu Lăng đại tổng tài sẽ ở biệt thự, hoặc là tầng cao nhất của một căn hộ cao cấp nhất, bên trong có hồ bơi, vườn hoa vân vân nhiều loại phòng. Nhưng không ngờ, nhà của Tiêu Lăng chỉ là căn phòng ở trung tâm thành phố a có 2 phòng và 1 sảnh.