Đi Anh quốc?
Tô Tố hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.
Thật ra,Cô trốn**trên giường bệnh cũng đã hơn hai mươi ngày,cô từng thúc giục Mộ Bạch quay về Anh để tiếp tục học,nhưng Mộ Bạch không chịu đi,Tô Tố biết tình cảm của Mộ Bạch đối với cô có khác biệt cho nên càng không muốn làm lỡ thời gian của anh ấy.Đương nhiên càng không thể cùng anh đi Anh được,nói không chừng lại tạo cho anh một mộng tưởng không tốt.
Nếu đã như vậy,thà cắt đứt toàn bộ không nên để có sự dây dưa.
Như vậy đối với Mộ Bạch mới công bằng.
Cô nằm trên giường bệnh,mắt cúi xuống, “Mộ Bạch, xin lỗi nhé, em có nơi muốn đi rồi.”
Mộ Bạch cũng biết sẽ có đáp án này,nhưng Tô Tố tự mình nói với anh như thế,trong tim anh vẫn không thể không ngừng thất vọng. Anh cố ổn định tâm trạng, ngước nhìn cô, “Thế em dự định đi đâu?Một1mình em sao,sức khỏe yếu như vậy,lại còn đem theo hai đứa nhỏ,ngôn ngữ lại bất đồng,em đi không có ai chăm sóc,làm sao mà có thể yên tâm được.”
“Không sao đâu, em có thể.Nhiều khi em nghĩ,con người dường như có thể đi ngược dòng trong nghịch cảnh,môi trường hoàn cảnh sống quá tốt,thường làm tâm của mỗi người quá an định,không muốn đấu tranh,như thế này thật không có lợi cho sự phát triển của bản thân,nói không chừng cuối cùng cũng bỏ trở thành một con bọ gạo cũng nên,em muốn tự mình thử một chút.”
Cả Khoảnh khắc đó Mộ Bạch trở nên trầm mặc, “Thế em đã nghĩ kỹ là sẽ đi đâu hay chưa?”
Tô Tố gật đầu, “Nghĩ ra rồi.”
“Có thể nói cho anh biết được không?”
Tô Tố nhìn Mộ Bạch thấy ngại ngùng, “Em chỉ có thể nói với anh,em muốn đi mỹ.”
Vị trí cụ thể, cô ấy không muốn nói với bất cứ ai.
Bởi vì,cô ấy đã1muốn đi như vậy,chính là vì muốn rũ bỏ tất cả,không muốn bất kỳ ai tìm thấy mình,cô muốn dùng toàn bộ thời gian để chữa lành vết thương.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
“Còn,về nước nữa không?”
“Em không biết.”Tô Tố nhún vai, “Nếu như thích hợp với cuộc sống nơi đó,cũng có khả năng em sẽ không quay lại nữa.Nếu như một ngày nào đó, em cảm thấy mình đủ khả năng đối diện với tất cả,cũng có khi em sẽ quay lại. Mộ Bạch,thời gian này em vẫn luôn nợ anh một câu xin lỗi,và còn... cảm ơn anh.”
“Ngốc bạn tốt mà còn cần phải khách khí vậy sao.”
Tô Tố mím môi cười.
...
Cũng tại bệnh viện.
Ở một phòng bệnh cao cấp khác.
Tiêu Diệp Lạc trên đầu quấn đầukhăn trắng,cả đầu chỉ lộ mỗi gương mặt bé nhỏ,vì để cố định băng,ngay cả cằm cũng quấn chặt,nhìn thế này vết thương trên thực tế khá là nghiêm trọng,cô ấy dùng bình hoa đạp vào đầu với một lúc5quá lớn, nếu như không phải vì được đưa đi bệnh viện kịp thời thì ngay cả mạng cô ấy chắc cũng không giữ được,phẫu mất mấy tiếng,khâu rất nhiều mũi,sau đó phải dùng máy soi để gắp những mảnh vụn ra,lại còn phải truyền máu,bay giờ mới có thể cứu được mạng.
Phẫu thuật. ông,sức khỏe cô ấy quá yếu, nhất lạc sức đề kháng quá thấp,không cảm thận bị lạnh,lại bắt đầu sốt dần.Sốt khá nghiêm trọng,khi sốt có thể lên tới bốn mươi độ, cho dù dùng thuốc để trị liệu,giảm sốt xong,qua hai ngày lại sốt trở lại. Tình hình cứ như vậy lặp đi lặp lại gần nửa tháng,nhìn Tiêu Diệp Lạc vốn đã có thân hình tương đối gầy,bây giờ còn gầy đi mười mấy cân.
Hai mươi ngày nay,cô ấy đa số là hôn mê,rất ít khi tỉnh táo.
Thời gian này,mẹ Tiêu luôn phục bên cô,chỉ sợ bà ấy đi mất,Tiêu Diệp Lạc sẽ có bệnh.
Tiêu2Quốc Cường cũng tạm gác việc có định kiến đối với Mẹ Tiêu,ngày hôm nào cũng phục tại bệnh viện đợi con gái tỉnh lại.May mà họ trở là phòng kép,hai phòng 1 nhà vệ sinh,nếu ai mệt có thể tới phòng bên cạnh nghỉ ngơi.Nhưng Tiêu Quốc Cường vẫn chỉ nhìn mẹ Tiêu ngày càng gầy yếu đi.
“Nước...”
Trên giường bệnh đột nhiên truyền lại riêng rên của Tiêu Diệp Lạc,mẹ Tiêu kinh ngạc,bắt đầu hoảng loạn chạy tới, “Diệp Lạc con tỉnh rồi?”
“Mẹ, nước...”
“Được được được,để mẹ rót nước cho con,mẹ rót nước cho con.”mẹ Tiêu trong phút chốc khóe mắt ướt dần lên,vội vã quay đi rót nước, vẫn chưa đợi bà ấy tìm được bình nước,bên cạnh đã nhanh chóng có một cốc nước được đưa tới,mẹ Tiêu nhìn bóng hình cao lớn của Tiêu Quốc Cường,khóe mắt đỏ hơn,suýt chút nữa thì bật khóc.
Tiêu Quốc Cường lạnh nhạt quay đầu lại, “Chăm sóc con gái trước.”
Hàm ý,đợi con gái đỡ9hơn sẽ nói chuyện khác sau.
Mẹ Tiêu cắn chặt môi,đưa tay ra đón lấy cốc,ngồi xuống bên cạnh giường bệnh nhúng nước,từng chút từng chút một làm ướt dần môi của Tiêu Diệp Lạc.
“Diệp Lạc,con vừa mới tỉnh,không thể uống quá vội một lượng nước lớn.”
Tiêu Diệp Lạc gật đầu,đầu đột nhiên bắt đầu đau như bị đâm vậy,gương mặt cô lộ rõ vẻ khổ sở.
“Đừng động đừng động vết thương của con quá nghiêm trọng rồi,bây giờ vẫn chưa được động.” mẹ Tiêu nói khuôn mặt đầy đau khổ bắt đầu khóc, “Diệp Lac,sau con lại ngốc như vật,nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ phải như thế nào?Việc của Tô Tố không liên quan gì tới con,tất cả đều là do mẹ gây ra,con đừng tự trách mình,mẹ... những ngày vừa qua mẹ đều tự nhắc bản thân mình,là do lỗi của mẹ cho nên mới làm tất cả mọi người phải đau khổ.Mẹ cũng biết mình sai rồi,Diệp Lạc,con đừng vì lỗi1lầm của mẹ mà trừng phạt bản thân.”
Tiêu Diệp Lạc nhìn về phía Tiêu Quốc Cường.
Tiêu Quốc Cường mím khóe miệng,một câu cũng không nói gì.
Tiêu Diệp Lạc trong phút chốc hiểu ra,bây giờ cha chắc chắn không thể tha thứ cho mẹ.
“Cha...”cô định nói gì đó,nhưng Tiêu Quốc Cường ngắt lời, “Đừng nói gì cả,sức khỏe của con đang yếu,dưỡng thương trước,chuyện của ta và mẹ con là vấn đề tình cảm riêng của bọn ta không có liên quan tới con.Mẹ con nói đúng,đừng vì sai lầm của bà ấy mà con lại tự trừng phạt mình,còn việc hôn nhân của ta và mẹ con... đợi bệnh tình con tốt hơn chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn sau.”
Mẹ Tiêu sắc mặt bỗng thảm xuống.
Diệp Lạc đã như thế này rồi... Ông ấy vẫn không nhẹ tay hơn...
Lần này,ông ấy thật sự quyết tâm muốn rời xa bà rồi.
Mẹ Tiêu cũng chỉ nghĩ thôi mà đã thấy đầu đau như muốn nứt ra vậy,bà ấy cắn chặt môi cố kìm nén để không rơi nước mắt.
Bà không thể khóc trước mặt Diệp Lạc được,nếu không, không biết Diệp Lạc sẽ cảm thấy tội lỗi thế nào.
Mẹ Tiêu hít hít mũi, “Diệp Lạc,chuyện của mẹ và cha con con đừng bận tâm nữa, bây giờ tâm nguyện lớn nhất của chúng ta là con có thể nhanh chóng khỏi bệnh.”
“Vâng.”
Tiêu Diệp Lạc sức khỏe thật sự tổn thương quá mức,tỉnh chưa được bao lâu,mí mắt đã bắt đầu bị kéo sụp xuống dần.
“Diệp Lạc,con mệt thì ngủ chút đi.”
“Không buồn ngủ...”
Tiêu Diệp Lạc mắt nhắm mắt mở nhìn chằm chằm vào phía cửa phòng bệnh,cửa phòng bệnh cưa có mở ra,ánh mắt cô thất vọng có thể nhận thấy rất rõ.
“Cha mẹ,thời gian con nằm viện... Ông nội họ có tới thăm con không?”
Tiêu Quốc Cường thở dài,cô muốn hỏi chắc là Tiêu Lăng có tới thăm cô không thì đúng hơn.
Tiêu Quốc Cường đi đến bên giường bệnh,đưa tay nắm lấy tay Tiêu Diệp Lạc vẫn đang truyền, “Diệp Lạc,ông nội có tới thăm con,Tiêu Khả cũng dành thời gian tới thăm con.”
“Thế,thế anh Tiêu Lăng thì sao,anh ấy có tới thăm con không?”