Khi ăn sáng Tiểu Thất gặp Lục Sâm vừa xuống lầu!
Tiểu Thất đang ngồi ăn sáng với Lưu Tuyền lập tức đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lục Sâm, đôi mắt không di chuyển! Triệu Đào đẩy chiếc xe lăn, Lục Sâm trên xe lăn mỉm cười với Tiểu Thất, Tiểu Thất đôi má đỏ bừng, đôi mắt càng không thể di chuyển nữa.
Lưu Tuyền thở dài.
“Tiểu Thất?”
“...”
“Tiêu Tiểu Thất!”
“Hả?” Tiểu Thất đột nhiên hoàn hồn!
“Cậu với Lục Tổng đi ăn cùng đi, tớ ăn xong rồi!”
Tiểu Thất lắc lắc đầu, nét mặt trông xấu hổ, “Tiểu Tuyền, tớ cùng cậu là được rồi.”
“Người ở bên cạnh tớ nhưng trái tim sớm đã bay đi rồi, quên đi quên đi, tớ tốt nhất là không làm bóng đèn, tớ đi trước đây!” Lưu Tuyền gật đầu với Lục Sâm, lấy đĩa cơm và hộp sữa của mình và đi đến bàn khác.
Lục Sâm mỉm cười và đẩy chiếc xe lăn qua.
Triệu Đào cũng rất có mắt nhìn, sau khi đến bàn ăn thì trực tiếp lướt nhanh đi rồi.
“Em muốn ăn cái gì, anh lấy cho em?”
Lục Sâm1cũng không khách sáo với cô ta, “Lấy cho anh một sandwich với một ly sữa là được rồi!”
“Được rồi, đợi chút!”
Chưa đầy hai phút thì Tiểu Thất mang đồ ăn sáng về cho anh ta, Tiểu Thất cũng đã ăn không ít rồi, nên chỉ giữ khuôn mặt ở đó nhìn Lục Sâm ăn.
Nhìn một người hài lòng rồi thì sau đó phát hiện ra anh ta làm bất cứ chuyện gì cũng hài lòng.
Tiểu Thất một mặt mê mẫn nhìn Lục Sâm ăn.
Khi anh ta ăn rất chậm chạp và ổn định, nhìn vào giống như đang làm nghệ thuậ vậy!
Bị lộ liễu nhìn chằm chằm như vậy, người bình tĩnh như Lục Sâm cũng không bình tĩnh được nữa, anh ta đặt sandwich xuống và thở dài, “Tiểu Thất...”
“Hả?” Đôi mắt to của Tiểu Thất nhấp nháy nhìn anh ta.
“Em không ăn sao?”
Tiểu Thất lắc đầu, “Em nhìn anh là no rồi.”
“Hả?”
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
“Tú sắc khả xan!”
Lục Sâm mất đi nụ cười, bất lực và lắc đầu, “Em nhìn anh như vậy nữa thì anh cũng không ăn nổi nữa?”
“Tại sao?”
Ánh mắt của Lục Sâm rơi vào1đôi môi đỏ của Tiểu Thất, hạ thấp giọng nói, “Tại vì... một chút nữa ăn muốn ăn em!”
Khuôn mặt của Tiểu Thất đột nhiên hiện lên màu đỏ, cô che khuôn mặt lại liếc nhìn Lục Sâm một cái, lúc đỏ mặt thì ánh mắt không khiến người khác cảm thấy sợ hãi và ngược lại là ánh mắt nhút nhát, nhìn dòng máu của Lục Sâm là muốn nóng lên rồi.
Anh ta hai ba miếng ăn hết sandwich và uống hết sữa rồi. kéo Tiểu Thất rời khỏi nhà hàng.
“Này... muốn đi đâu?”
“Về phòng!”
“Ò!”
Hai người về đến phòng của Lục Sâm, Tiểu Thất vừa đưa thẻ phòng vào nguồn điện, quay người lại thì cơ thể mất thăng bằng, bị Lục Sâm kéo cánh tay, ngã xuống người anh ta.
“Lục Sâm, anh làm... um...”
Câu làm gì còn chưa được hỏi ra, đôi môi của cô đã bị đè chặt.
Đôi môi của anh ta tràn ngập sức nóng của lửa, hơi thở cháy bỏng thở lên mặt Tiểu Thất, khiến cô rùng mình một lúc. Đôi môi của anh ta vẫn còn mang một chút hương vị thơm ngọt của5sữa, Tiểu Thất chỉ choáng váng một chút và móc vào cổ anh ta và đáp ứng nhiệt tình.
Nhiệt độ trong phòng đang tăng lên!
Xoay vòng!
Hôn môi!
Vài phút sau, Lục Sâm thở hổn hển và buông Tiểu Thất ra.
Đôi mắt Tiểu Thất bối rối, đôi má đỏ, Lục Sâm cũng không tốt hơn, trên trán đã toát ra một ít mồ hôi.
Lục Sâm đột nhiên đưa tay che che mắt Tiểu Thất.
“Lục Sâm?”
“Tiểu Thất, em đừng nhìn anh như vậy. em nhìn anh như vậy nữa, anh sợ rằng bản thân không chịu đựng được!”
Tiểu Thất cả người đều đỏ bừng lên.
“Có, có thể... không cần chịu đựng...”
Hả...
Câu nói vừa nãy là ai nói vậy!
Tiểu Thất không dám cử động nữa, từ khe hở tay của Lục Sâm cô lén lút nhìn anh ta, Lục Sâm không có bất kỳ phản ứng nào, đây là... không nghe thấy?
Tròng mắt của anh ta đã trở thành màu đỏ của máu, còn đang cố gắng kiềm chế bản thân.
“Tiểu Thất...”
“Hả?”
Lục Sâm đột nhiên ôm chặt cô ta, thở hổn hển, “Đừng có thách thức sức chịu đựng của anh, anh thật sự2không chịu được đâu! Anh không muốn em phải hối hận...”
“Em không hối hận...”
“Nhưng mà anh muốn quý trọng... chúng ta không nên quá cẩu thả. Ít nhất... phải đợi đến lúc sau khi gặp phụ huynh”
Trong lòng của Tiểu Thất vừa xúc động vừa ngọt ngào.
Cô là một người hoạt sắc sinh hương, người phụ nữa xinh đẹp trao đến miệng anh ta mà anh ta cũng không ăn, đây là quan tâm đến cô ấy cỡ nào chứ!
Tiểu Thất ôm chặt lại Lục Sâm.
“Lục Sâm, chúng ta sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
“Anh cũng nghĩ thế!”
Lục Sâm mất hết nửa tiếng mới có thể bình tĩnh lại, Tiểu Thất tranh thủ lấy bức tranh chân dung của mình vẽ ra cho Lục Sâm xem, “Sao nào, tối hôm qua em vẽ nó, anh xem coi thích không!”
Lục Sâm nhìn thấy bức tranh thì lông mày nhẹ nhàng nhếch lên.
Phác Thảo là một bản vẽ bút chì đơn giản chỉ có màu trắng đen, nhưng có thể nhìn ra rằng người vẽ rất chu đáo, thần thái cúi đầu tập trung của anh ta được vẽ rất9sống động, “Vẽ rất đẹp!”
“Đó là đương nhiên, cũng phải xem là chị học chuyên ngành gì!”
Lục Sâm tan biến nụ cười, chỉ khen một chút mà đã vênh mặt!
Nhưng Tiểu Thất thực sự vốn đã kiêu ngạo.
Lục Sâm cất bản phác thảo.
“Này, anh làm gì vậy?” Tiểu Thất giựt lại bản phác thảo.
“Không phải tặng cho anh sao?”
“Ai nói là tặng cho anh.” Tiểu Thất liếm môi, cẩn thận làm phẳng các nếp gấp trên tờ giấy, “Đây là em tự vẽ cho em, lỡ như một ngày nào đó anh đi công tác rồi, em còn có thể nhìn vào bản vẽ này, còn có thể nhớ anh chứ.”
Trong lòng Lục Sâm ấm ấp, “Bây giờ mạng đã phát triển như vậy, chúng ta có thể gọi video.”
“Vậy cũng không được, đây mà bức chân dung đầu tiên em vẽ anh, em phải bảo quản tốt!” Tiểu Thất lấy giấy vẽ kẹp lại vào trong bìa, giống như sợ rằng có người giành với cô ta vậy, ôm chặt vào trong lòng, “Đây là của em, anh cũng là của em!”
“Được được được, toàn bộ là1của em!”
Tiểu Thất ở trong phòng Lục Sâm rất lâu, bữa trưa cũng được gửi đến phòng để ăn.
Trời sắp tối thì Tiểu Thất mới về.
“Lục Sâm, làm sao đây, em chưa về phòng đã bắt đầu nhớ anh rồi.” Tiểu Thất đề xuất, “Không thì em trực tiếp ngủ ở chỗ anh được rồi!”
“Không được!”
“Tại sao?” Tiểu Thất không vui.
Lục Sâm bất lực, đưa tay chạm đầu cô ta, cười trong đau khổ và nói, “Anh không có khả năng kiểm soát tốt như vậy!”
Người phụ nữ yêu quý nằm trên cùng một chiếc giường với anh ta
Nếu anh ta chạm vào, thì anh ta là một con thú!
Nếu như không chạm, thì thà rằng trở thành một con thú!
“Mau về, nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải thi nữa!”
“... được thôi, vậy anh đưa em về!”
“Được!”
Lục Sâm đưa Tiểu Thất đến cửa phòng, Tiểu Thất mở cửa phòng, đứng trước cửa nhìn Lục Sâm, khuôn mặt đắng cay cười haha, “Anh không vào ngồi sao?”
Lục Sâm đau đầu.
“Tiểu Thất, ở trong phòng khách sạn, mời một người đàn ông như vậy là rất rất rất không khôn ngoan, anh thì quên đi, nhưng nhớ lấy, câu nói này không được nói với người khác!”
“Biết rồi!”
“Mau vào đi!”
“Ò!”
Tiểu Thất bất lực đi vào phòng, Lục Sâm nhìn vào cánh cửa từ từ đóng lại, và nhìn vào đôi mắt đáng thương của Tiểu Thất, khóc cười không thành!
Anh ta ở lại ngay cửa một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy vui tính!
Vừa chuẩn bị đẩy xe lăn rời đi, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh khủng từ trong phòng phát ra!
“A...”