Lưu Tuyền ngẩng mặt lên.
Cự ly giữa hai người rất gần, Dung Cảnh gần như có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt cô, anh nín hơi thở của mình. Lông mi của Lưu Tuyền cong vút, lại hơn run run, rõ ràng đã trải qua nhiều chuyện không hay như vậy nhưng ánh mắt của cô vẫn trong veo, Dung Cảnh cảm thấy dường như trái tim mình giống hệt lông mi của cô... hơi rung động.
Trái tim của Dung Cảnh rung lên mạnh mẽ.
Anh đưa nắm đấm lên bịt lấy bên môi mình như muốn che đậy điều đó rồi ho nhẹ một tiếng, “Hình như lần nào nhìn thấy anh em cũng nói cảm ơn thì phải.”
Lưu Tuyền thần người ra, “Hình như đúng thế thật...”
“Có cần về nhà không, anh đưa em đi?”
“Không muốn về.” Ở nhà chỉ có mình dì Trương và cái nền nhà toàn máu, thật sự cô không hề muốn về đó chút nào, “Dung Cảnh, anh không cần bận tâm em đâu, em chỉ muốn đi một mình thôi. Nếu anh có chuyện gì có thể đi trước.”
Không cần lo cho cô?
Dưới trạng thái bây giờ, thật sự không ai bên1cạnh có khi lại xảy ra chuyện.
Hơn nữa cô lại nói không muốn về nhà... lúc sáng cô rõ ràng mới nói quyết định cho Tần Nham một cơ hội rồi, theo lý thường đáng lẽ hai người đã trở lại bình thường, bây giờ sao lại thành ra thê thảm như vậy?
Dung Cảnh cảm thấy có vẻ như trong nhà cô xảy ra chuyện gì đó.
“Anh chẳng có chuyện gì cả.” Dung Cảnh bước đến bên chiếc xe, anh mở cửa ghế phụ cho cô, “Coi anh là bạn thì ngồi lên đây, anh đưa em đi một nơi!”
Lưu Tuyền chẳng cần nghĩ ngợi lâu, cô một bước ngồi lên xe.
Nói chung... bây gì chỉ cần không để cô về nhà, vậy đi đâu cũng được.
Dung cảnh cũng lên xe.
Anh quay xe lại, di chuyển khỏi biệt thự.
Trong lòng nghĩ, thôi lại xù thêm một cuộc hẹn lần này với bố mẹ anh vậy, lần cuối cùng!
Nói chung bố mẹ anh nhìn thấy anh cũng chỉ có thể nói một chuyện duy nhất——giục anh kết hôn, không thì cũng là giục anh kiếm bạn gái, còn không nữa thì giục anh đi xem mặt... cho nên xù thì xù vậy.”
Xe nổ1máy.
“Thất dây an toàn vào.”
“Ừm!”
Lưu Tuyền giống một con búp bê gỗ vậy, cô hơi có một chút thẫn thờ, Dung Cảnh bảo cô làm gì thì cô làm đó.
“Nếu mệt rồi thì dựa vào mà nằm nghỉ tý đi, đến nơi anh sẽ gọi.”
“Ừm”
Lưu Tuyền thật sự đã khá mệt, từ cơ thể đến linh hồn cô đều đã mệt lử, mệt đến nỗi muốn động đậy ngón tay cũng khó. Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa người vào lưng ghế, những ánh nắng cuối ngày hắt lên người cô như phủ lên mình cô một lớp hào quang óng ánh, sắc môi của cô vẫn nhợt nhạt.
Thật đúng là một cô gái dễ làm người ta mủi lòng.
Dung Cảnh vừa lái xe vừa thầm thở dài, một cô gái tốt như vậy ai gặp được chắc cũng sẽ rất trân trọng, nhưng nhìn cô như vậy lại luôn phải chịu tổn thương.
Chiếc xe lao đi rất nhanh, qua khoang cửa có gió đông lùa vào.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Lưu Tuyền nằm đó, mái tóc dài của cô luồn vào trong gió, bay phất phơ.
Dung Cảnh nhẹ nhàng ấn nút đóng cửa xe lại.
“Đừng đóng!” Lưu Tuyền không mở mắt, “Cứ5để gió thổi như vậy, em thích cảm giác gió buốt tận vào trong xương tủy, nó làm cho người ta giữ được tỉnh táo.”
Dung Cảnh thở dài, vừa để ý lái xe anh vừa hỏi, “Có phải hôm nay em về nhà gặp chuyện gì không?”
Vệt máu ấy không phải của cô, vậy của ai?
Lưu Tuyền không muốn nói, nhưng cô ém trong lòng rất khó chịu, “Dung Cảnh... em thấy cả đời này em như bị người ta hãm lấy hay sao ấy, ông trời không thương em, sao lại để em gặp toàn những người... ác độc như vậy.”
“Mẹ chồng với em gái của em lại làm gì rồi?”
“Hôm nay chúng em muốn chuyển ra khỏi nhà... thì mẹ chồng em cắt cổ tay.”
Một câu nói bao quát tất cả, Dung Cảnh phút chốc hiểu ra vấn đề.
Bà mẹ chồng của cô đúng là loại lắm mưu nhiều trò, vì không muốn con trai của mình chuyển ra khỏi nhà sống, đến thủ đoạn này cũng dùng được nữa, suy nghĩ của con người này thật khó lường!
“Cho nên, hai người vẫn phải tiếp tục sống với họ sao?”
Lưu Tuyền cười buồn khổ, “Hình như là như vậy.”
Trái tim Dung2Cảnh đau thay cho cô, chuyện như vậy đương nhiên một người ngoài như anh khó mà chen mồm vào.
Nhưng anh có thể hiểu được địa vị và hoàn cảnh bây giờ của Lưu Tuyền.
Bây giờ coi như quan hệ giữa cô và mẹ chồng cùng em gái chồng nay đã lật mặt với nhau rồi, từ đầu Tần Nham chọn đứng về phía của cô, nhưng sau khi mẹ của anh chọn biện pháp tự sát, chắc chắn con tim của anh ta sẽ chọn người mẹ và em gái mình.
Còn Lưu Tuyền, hoàn toàn đã bị cô lập thành một người ngoài.
Dung Cảnh nặng nề thở một hơi dài.
“Sau này em định thế nào?”
“Em cũng không biết...” Lưu Tuyền mở mắt ra, con mắt của cô đầy tia máu đỏ, “Bây giờ chỉ có thể đi đến đâu hay đến đó thôi, em cũng không biết bản thân đang đợi cái gì, cũng có thể giống như anh nói... đợi đến khi nào tình yêu này hoàn toàn cạn sạch, có thể em sẽ buông bỏ được cuộc tình này.”
Dung Cảnh nắm chặt lấy vô lăng.
Sau đó hai người không nói thêm gì, bầu không khí khi này có9đôi chút đông cứng, đến khi xe đã chạy được khoảng nửa giờ, điện thoại của Dung
Cảnh reo lên.
Anh bắt máy.
“Mẹ! Con có việc đột xuất, không về đó nữa, coi mắt gì cơ? Con đã nói với mẹ rồi, con mới có 29 tuổi thôi, mẹ đừng nóng vội quá như thế? Hơn nữa anh trai con mới kết hôn và có con, mẹ đã có cháu trai để ẵm bồng rồi mà, còn lo lắng cho con làm gì? Được rồi được rồi, con còn mấy chuyện chưa giải quyết xong nhé, con cúp máy đây.”
Cúp máy xong, anh vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ánh mắt trong veo của Lưu Tuyền.
Dung Cảnh hơi ngại ngùng, “Mẹ anh.”
“Tình cảm của anh và mẹ anh tốt quá.” Khi nãy gọi điện thoại, đuôi mắt chân mày anh đều đang cười, điều này khiến Lưu Tuyền có đôi chút ngưỡng mộ, “Tốt quá!”
Lời này của cô làm Dung Cảnh hơi khó hiểu.
Tình cảm với mẹ mình là một chuyện rất bình thường mà!
“Tình cảm của em với mẹ không được tốt à?”
“Tốt lắm chứ. Mẹ em rất yêu em, em cũng rất yêu bà ấy... nhưng bà ấy đã mất1từ lâu rồi.”
Dung Cảnh hơi khựng người, nhanh chóng xin lỗi, “Anh xin lỗi!”
“Không có gì phải xin lỗi cả, mọi chuyện đều qua đi rất lâu rồi, giờ này em cũng không còn buồn nữa.”
“Vậy bố em thì sao?”
“Ông ấy à...” giọng nói của Lưu Tuyền điềm đạm kể lại câu chuyện, “Ông ta cùng người tình của mình ép mẹ em nhảy lầu tự sát, mẹ em mất không đến một tháng, ông ta đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn với người tình rồi.”
Dung Cảnh nghẹn lời.
Không trách được cô vừa nói cả đời này cô chỉ toàn gặp được những người ác độc, hóa ra còn chuyện này.
Không biết sao cô có thể lớn lên trong một gia đình như vậy.
“Người bạn kia khá là quan tâm đến em đấy.”
“Anh đang nói đến Tiểu Thất đúng không.” Nói đến Tiểu Thất, đôi mắt bờ mi của Lưu Tuyền mới giãn ra được một chút, mới nở được một nụ cười, “Vâng, cô ấy rất tốt với em, cả cuộc đời em việc may mắn nhất là gặp được người bạn như cô ấy.”
Đây là lần đầu tiên Dung Cảnh nhìn thấy được nụ cười xuất phát từ niềm vui của Lưu Tuyền.
Khi cô cười, cả người tỏa ánh hào quang, khiến cho người khác bị thu hút lấy.
Dung Cảnh quá bị thu hút bởi cô, người anh hơi thần ra.
“Pi pi pi——”
Tiếng còi xe làm anh bất giác tỉnh lại, Dung Cảnh cảm thấy có đôi chút ngại ngùng, lần đầu tiên anh nhìn người khác đến ngây cả người...
Nhưng khi cô cười thật sự rất đẹp.
Khóe môi của Dung Cảnh cũng bất giác đưa lên nhẹ nhàng.
Xe tiếp tục chạy 20 phút nữa, càng đi càng vắng vẻ, cuối cùng dừng lại ở một dốc núi nhỏ.
Lúc này sắc trời đã kéo đen, mặt trăng đã lấp ló sau đám mây tựa khi nào.
Ở đây không có đèn đường nên ánh trăng càng sáng tỏ, chiếu lên mặt đất có thể thấy được dáng người.
“Đến rồi, xuống xe thôi!”
Lưu Tuyền cùng Dung Cảnh xuống xe, trời sau khi tối hẳn cũng lạnh hơn ban ngày, Lưu Tuyền vừa bước xuống xe đã vội rùng mình. Cô đưa mắt nhìn nơi hoang vu hẻo lánh này, hơi thần ra đôi phút, “Chính là ở đây sao?”
“Là đây.” Dung Cảnh cởi áo khoác ngoài khoác lên cho Lưu Tuyền, anh nhướn lông mày trêu cô, “Sợ không?”
“Không sợ!”
Dung Cảnh cười nhìn cô, “Em là thân gái lại một mình, lại đi cùng một người đàn ông xa lạ đến nơi vắng vẻ như vậy, em không sợ anh có ý định gì khác à?”
“Nếu anh là người xấu, thì hôm qua có quá nhiều cơ hội để làm việc xấu.”
Cũng đúng!
Nhìn thấy Lưu Tuyền định đưa tay gỡ áo khoác của anh, Dung Cảnh giữ tay cô lại, “Mặc lại đi, lát nữa lên đỉnh dốc núi gió to lắm đấy, cơ thể em vẫn còn yếu, đừng để bị cảm lạnh.”
“Anh thì sao?”
“Anh không sao!” Dung Cảnh khóa cửa xe, anh lấy điện thoại ra, “Anh học trường quân đội ra, cơ thể khá tốt, đừng nói thời tiết như vậy, có là giữa tháng chạp anh chỉ mặc một chiếc may ô chạy bộ cũng được.”
Lưu Tuyền cũng thấy được điều này!
Thảo nào anh có thể một mình dẹp ba tên xấu.
“Đi thôi!”
Trời đã tối hẳn, đoạn dốc này cũng hơi cao, Lưu Tuyền không giống Dung Cảnh đã được rèn luyện khi trước rồi, cô đi dốc rất hay bị hụt chân, Dung Cảnh liền đưa tay đỡ cánh tay cô, “Đừng để bị ngã đấy!”
“Cảm ơn anh!”
“Không có gì!”
Hôm qua khi Dung Cảnh cứu được Lưu Tuyền từ tay bọn xấu, anh bế bổng cô lên một cách dễ dàng, hôm qua anh đã biết cô rất gầy, nhưng hôm nay lúc cầm vào cánh tay cô, anh mới biết cô thật sự rất gầy!
Cánh tay cô rất nhỏ, một bàn tay anh gần như có thể nắm vừa.
Dung Cảnh cũng không dám dùng sức, anh như sợ chỉ cần nắm chặt là có thể làm tay cô gãy ra.
Cơ thể Lưu Tuyền không được khỏe mạnh lắm, đến khi cô leo được lên đỉnh dốc đã thở không ra hơi, nhìn sang Dung Cảnh, anh còn chẳng buồn thở gấp một chút, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
“Cơ thể anh tốt thật đấy!”
“Sau khi anh tốt nghiệp từ quân đội cũng vẫn duy trì luyện tập, 5 giờ sáng dậy chạy bộ, ngày nào cũng giữ lượng vận động ở mức cao, chỉ leo một cái dốc không vấn đề gì.” Dung Cảnh đỡ lấy tay của Lưu Tuyền khi này vẫn thở không ra hơi, qua ánh sáng của điện thoại, anh nhìn Lưu Tuyền, cô leo dốc đến độ đôi má hơi ửng lên, trên trán cũng đổ chút mồ hôi, “Mệt quá.”
Dung Cảnh không kiềm được, nói, “Cơ thể em sao yếu quá, sau này phải thường xuyên luyện tập mới được, không thì sẽ rất hay bệnh đấy.”
“Vâng, đợi mai em về rồi sẽ bắt đầu chạy bộ buổi sáng, có sức khỏe là có tất cả nhỉ, em sẽ cố gắng!”
Lưu Tuyền bước lên đến đỉnh dốc, cô đứng trên vị trí cao nhất ấy, gió trên đây rất lớn, mái tóc dài của cô bay lất phất như đang nhảy múa trong gió, có thể là do cô đổ mồ hôi nên giờ đây thấy tinh thần rất thoải mái, những điều khó chịu trong lòng đều bay biến phân nửa.
“Vận động xong, cảm giác thật thần kỳ, cứ như nước trong mắt đều đã bị biến thành hơi nước rồi.”
Dung Cảnh chỉ cười, không nói.
Đợi đến khi Lưu Tuyền quay trở lại nhịp thở bình thường, anh mới dìu cô, “Đi thôi, cảnh đẹp nhất ở đằng sau con dốc này.”
Lưu Tuyền tiếp tục đi theo Dung cảnh.
Rất nhanh sau đó, họ đã đi đến nơi tận cùng của con dốc, Lưu Tuyền thấy được quang cảnh trước mắt, phút chốc cô mở to mắt kinh ngạc.
Nơi tận cùng của con dốc lại là một đầm nước nhỏ, đầm nước bị những cây cỏ lau bao vây thành từng lớp, ánh trăng rọi xuống nơi đây, trên mặt nước phản chiếu lại những dòng sáng lóng lánh đung đưa, nhìn kỹ hơn, nước trong đầm là một màu xanh trong đẹp lạ.
“Đẹp quá!”