Lưu Tuyền bị Dung Cảnh đánh thước.
Lúc tỉnh dậy thì thấy mình tựa vào vai Dung Cảnh. Lưu Tuyền mất một lúc, mới cảm thấy rất khó xử...
Không phải cô ta tựa vào thân cây ngủ sao?!
Tại sao rơi vào giấc ngủ là tựa vào vai người ta rồi.
Lưu Tuyền nhìn Dung Canh xoay bắp tay và hoạt động cánh tay, mặt đầy sự xin lỗi, “Cánh tay mỏi rồi phải không?”
“Cũng được.” Miệng của Cảnh Dung nở ra một nụ cười, “Em không nặng.”
Không đợi Lưu Tuyền nói chuyện, anh ta nhẹ nhàng vỗ vai cô, chỉ về hướng đông, “Nhìn! Mặt trời xuất hiện rồi!”
Ánh mắt của Lưu Tuyền thuận theo ngón tay của anh ta nhìn qua, đột nhiên nín lại hơi thở.
Không biết lúc nào trời đã sáng rồi, họ đang ở đỉnh cao của một sườn dốc, tựa vào gốc cây có thể thấy rõ bầu trời phía đông, buổi sáng có chút sương mù, thời điểm này còn chưa xuất hiện, bị đám mây chặn lại ở phía sau, nhưng có một chút ánh sáng màu cam chiếu xuyên qua những đám mây.
Ánh sáng đó rất đẹp, trực tiếp từ trên bầu trời chiếu thẳng xuống, rơi xuống hồ lưỡi liềm ở bên dưới sườn dốc, màu xanh trông càng sáng hơn, màu vàng càng chói mắt hơn.
Lưu Tuyền không thể không hít một hơi thật sâu.
Không khí buổi sáng đem theo một hơi thở mới mẻ, hít vài hơi cả người đều không còn buồn ngủ và lập tức tỉnh táo.
“Đẹp quá...”
Cảnh Dung dập lửa bớt một chút, cười và nhìn mặt trời đang mặt ở đằng xa, nheo mắt và nói, “Cái này còn chưa được tính là đẹp, thực sự ở trên núi cao nhìn thấy bình minh mới là gây sốc nhất và đẹp nhất, nếu như muốn xem hoàng hôn có thể lựa chọn ngoài biển, cả một mặt biển chính là một đường chân trời, cả một đại dương rộng rớn đều được bao phủ trong ánh sáng vàng mờ, một lớp màu cam, ấm áp và gây sốc, các hiệu ứng hình ảnh khá tốt, cảnh tượng đó... rất khó quên!”
Lưu Tuyền cả người đều bị sốc rồi, những năm cô ta đi học, sau đó làm công kiếm tiền, ngày nào cũng bận rộn lo lắng cuộc sống của mình, đâu có thời gian và tâm trạng đi xem phong cảnh, vì vậy bình minh như thế này đã khiến cho người khác cảm thấy rất kinh ngạc rồi.
Tốc đột mặt trời mọc rất nhanh, từ chưa xuất hiện đến khi từ đám mây thoát ra, cũng không qua vài phút đồng hồ, Lưu Tuyền đưa hình ảnh này cất vào trong đáy mắt, đợi đến khi mặt trời hoàn toàn xuyên qua những đám mây sau đó không chịu được và thở một hơi dài.
Ánh mắt của cô ta lại xoay về hướng hồ lưỡi liềm bên dưới, một lớp lau sậy bị làn sương màu trắng lơ lửng xung quanh, nhìn vào trông giống như chốn thần tiên.
“Cảnh quan đẹp như vậy ở bên cạnh chúng ta, nhưng lại bị chúng ta bỏ qua nó/”
Cảnh Dung cười và không nói.
Lưu Tuyền lấy lại ánh mắt, tựa vào thân cây, cái bụng “rột roạt” kêu lên.
“Đói rồi?”
“Ừm!” Lưu Tuyền xấu hổ ôm bụng lại, “Tối hôm qua không ăn cơm.”
Cảnh Dung đứng dậy, “Đợi anh một chút.”
“Này... anh đi đâu?!”
“Đi xuống dưới xem, nếu như may mắn, nói không chừng sẽ tìm được trứng vịt hoang!
“Em đi với anh.”
Lưu Tuyền cũng đứng dậy, hất bụi trên người, “Em chưa nhìn thấy qua trứng vịt hoang dã!”
“Đi, đi cùng nhau.”
Hai người cùng nhau xuống dốc, đi đến bên cạnh hồ lưỡi liềm, hồ này là thiên nhiên hình thành, xung quanh đều là bùn, Dung Cảnh nắm lấy cánh tay của Lưu Tuyền, “Cẩn thận một chút, thời tiết này nếu như rớt xuống nước, chắc chắn sẽ bệnh nghiêm trọng.”
“Em sẽ cẩn thận.” Lưu Tuyền cầm mấy cái cây lau sậy, nhưng thậm chí kể cả lông vịt cũng không thấy, “Ở đây thật sự có trứng vịt không?”
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
“Lần trước đến đây có thấy, gà vịt loại động vật này nếu như có thói quen đẻ trứng ở đâu thì sẽ tiếp tục đẻ ở đó.” Cảnh Dung đỡ lấy Lưu Tuyền đi về phía trước, “Anh dắt em đến chỗ lần trước bọn anh tìm được trứng vịt.”
“Được!”
Mặt đất tương đối ẩm ướt, hai người đưa một chân bước một chând đi đến điểm sâu nhất của những cây lau sậy, “Đến chưa?”
“Ở phía trước!”
Đi đến phía trước, Dung Cảnh cuối cùng đã dừng lại.
“Ở đây?”
“Ừm, lần trước là tìm thấy ở đây!” Dung Canh kéo Lưu Tuyền cúi xuống, anh ta đưa tay bới cây lau sậy, nhìn xung quanh, đôi mặt đột nhiên sáng lên, chỉ vào một cái tổ nhỏ không xa, “Nhìn thấy chưa, bên đó chính là tổ vịt!”
Dung Cảnh nói xong, đã nhẹ tay nhẹ chân đi qua đó, Lưu Tuyền vội vã đi theo.
Gần hơn rồi, Lưu Tuyền cũng nhìn thấy rồi.
“A...thật sự có trứng vịt, nhiều trứng vịt quá!”
Trong tổ nhỏ trong có vịt, nhưng lại có một tổ trứng trắng trắng, Dung Cảnh lấy từng trái trứng ra nhưng không có chỗ để.
“Để ở chỗ em này!”
Lưu Tuyền cuộn phần dưới chiếc áo len, “Để ở đây.”
Dung Cảnh cười và lấy toàn bộ trứng vịt ra, để vào trong áo len của Lưu Tuyền.
“Một, hai, ba... trời đất ơi, thậm chí có 12 trái trứng!” Lưu Tuyền vui vẻ đến cong mắt, “Quá tốt rồi, đủ bữa sáng cho hai chúng ta rồi.”
Chúng ta...
Tìm một từ dùng cũng rất... thân mật.
Dung Cảnh nhịn không được và cười lên, nhặt xong trứng vịt thì đỡ lấy Lưu Tuyền quay lại, “Đi thôi, đợi một chút vịt hoang đền đây nhìn thấy trứng vịt mất thì nên khóc rồi.”
“Haha!”
Hai người cùng đi lên dốc.
Lưu Tuyền cẩn thận lấy trứng vịt ra, đặt bên cạnh đóng lửa, cô ta lần đầu tiên thấy trứng vịt hoang dã, rất háo hức, cầm trên tay không ngừng quan sát, “Đây... thât sự là trứng vịt hoang dã không, tại sao nhỏ như vậy? Còn không lớn bằng trứng gà bình thương ăn.”
Dung Cảnh nhịn không được và cười haha lên.
Lưu Tuyền đỏ mặt, “Em đã hỏi câu hỏi ngu gì sao?”
“Trứng vịt hoang đã không lớn bằng trứng gà rồi, trứng nấu ra đương nhiên cũng không lớn bằng trứng gà.”
Được rồi...
Thật sự hỏi câu hỏi ngu ngốc.
Nhưng mà đâu phải cô ta chưa nhìn qua trứng vịt!
Lưu Tuyền nhìn những quả trứng vịt ở dưới đất và khó khăn, “Không có nồi, sao mà nấu?”
“Không cần nồi!”
Dung Cảnh dập lửa, dùng cành nhặt ra cái củi lửa lớn, vơi ra những đóng lửa, trực tiếp lấy mười mấy quả trứng vịt ném vào trong đống lửa.
“Này? Như vậy là được rồi sao?”
“Ở ngoài nơi hoang dã, trong tình trạng không có nồi thì nước đồ ăn như vậy là tốt nhất rồi, nếu như là gà hoặc vịt, bắt nó lên kệ nướng để nướng thì hương vị sẽ tốt hơn.”
Lưu Tuyền thật sự có được nhiều kinh nghiệm hơn.
Cô quỳ ngay bên cạnh đống lửa, đôi mắt thẳng nhắm vào đống lửa.
Dung Cảnh buồn cười và dựa vào thân cây, “Không cần nhìn chằm chằm, không chạy được đâu.”
“Em sợ nướng quá lửa.”
“Yên tâm đi, trứng vịt không phải là thịt, không quá lửa nổi đâu.”
Lại trôi qua một thời gian, đống lửa “Peng” nổ lên, làm cho Lưu Tuyền giật cả mình, “Làm sao vậy, làm sao vậy?”
“Là trứng vịt nướng chín rồi.”
Dung Cảnh lấy một nhánh cây nhỏ, nhặt từng trái trứng vịt lên, trứng vịt đương nướng qua toàn thân đều đen thui, Lưu Tuyền có chút không dám ăn,
“Cái này... ăn được không?”
“Đương nhiên ăn được, không những ăn được, mà còn tuyệt đối ngon hơn trứng gà trứng vịt bình thường.” Dung Cảnh từ dưới đất nhặt lên và lột trứng vịt ra, nóng đến anh ta hít một hơi, anh ta dùng tốc độ nhanh nhất bóc trứng vịt ra, trứng vịt được nướng xong và bóc ra thì sau đó mang theo hương vị bốc cháy. Lưu Tuyền ngửi được mùi, dạ dày kêu rất lợi hại.
Dung Cảnh đưa trứng vịt đã bóc cho Lưu Tuyền, “Thử xem.”
Lưu Tuyền nửa nghi nửa tin và cắn một miếng nhỏ, sau khi nếm vào miệng thì đôi mắt lập tức sáng trưng, “Ngon!”
Dung Cảnh cười và bóc một quả trứng bỏ vào miệng mình.
Anh ta hai ba miếng ăn hết, kêu lên, “Cũng được, thiếu một chút gia vị, nếu như có thể có một ít muối hoặc là nước tương thì tốt rồi.”
Vùng hoang dã này có thể tìm thấy thức ăn là tốt lắm rồi.
Còn gia vị nữa chứ!
Hai người giải quyết tất cả những trứng vịt, bụng đều ăn no rồi.
“A... tốt quá! Sau này còn có cơ hội này thì tốt biết mấy.” Lưu Tuyền duỗi người ra và cong mắt nhìn Dung Cảnh, “Dung Cảnh, thật cám ơn anh, cùng em loạn một đêm.”
Lúc đầu cô ấy không chút ý, đôi mắt rơi trên khuôn mặt của Cảnh Dung mới phát hiện anh ta có chút lúng túng.
Trong mắt có những sợi gân màu đỏ, dưới mí mắt là một lớp thâm đen.
Lưu Tuyền đột nhiên choáng váng.
Đêm hôm trước Dung Cảnh cứu cô ta, ở bệnh viên chăm sóc cô ta cả đêm, hôm qua hai người trò chuyện cả đêm, cô ta còn có thể nhắm mắt được một lúc, Dung Cảnh hình như một chút cũng không ngủ. Hai người hai đêm không ngủ, người sắt cũng không thể chịu được.
“Dung Cảnh, anh mệt không?”
“Một chút.”
Lưu Tuyền đứng dậy, “Chúng ta nhanh chóng về thôi, sau khi đi về thì anh nhanh chóng về nhà ngủ một giấc.”
“Cũng được!”
Phong cảnh cũng ngắm xong rồi, bữa sáng cũng ăn xong rồi, nhìn vào xem như tâm trạng của cô ta cũng gần như hồi phục rồi, thật sự không có lí do để ở lại nữa.
Hai người dập tắt đống lửa, cùng nhau xuống dốc.
Ngồi vào trong xe, đóng cửa sổ xe, mặt trời rơi vào cơ thể rất ấm áp và thoải mái.
Dung Cảnh khởi động động cơ, “Thắt dây ăn toàn, về nhà thôi.”
“Vâng!”
Dung Cảnh lái xe hướng về thành phố, vì lo lắng Dung Cảnh buồn ngủ, trên đường Lưu Tuyền cứ nói chuyện với anh ta, 50 phút sau, đến cổng biệt thự khu dân cư mà Lưu Tuyền ở.
“Được rồi, đến đây là được rồi.”
“Mẹ anh cũng sống ở đây, một lát nữa anh đến chỗ mẹ anh nghỉ ngơi, tiện đưa em về nhà.” Cảnh Dung lái xe vào khu biệt thự, quay đầu hỏi Lưu Tuyển, “Em ở khu nào?”
“Khu A!”
Dung Cảnh mỉm cười, “Thật trùng hợp, ba mẹ anh cũng sống ở khu A!”
Đó thật sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên!
Dung Cảnh lại hỏi số nhà cụ thể, sau khi nhận được câu trả lời, lông mày anh ta đột nhiên nhấc lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Một chút nữa em sẽ biết!”
Dung Cảnh rất nhanh chóng dừng xe lại, Lưu Tuyền choáng váng, “Em ở căn phía trước!”
“Ba mẹ anh ở căn này!”
Lưu Tuyền cứng đơ!
Nói như vậy là... nơi ở của cô và ba mẹ Dung Cảnh, chính giữ chỉ ngăn một căn biệt thự!
Quá trùng hợp rồi!
Dung Cảnh cười và xuống xe, lại vòng qua ghế phụ, chu đáo mở cửa xe cho Lưu Tuyền, “Người phụ nữ kính trọng, có thể xuống xe rồi.”
Lưu Tuyền cười và xuống xe.
Trên người cô ta mặc chiếc áo khoá của Dung Canh, sau khi xuống xe thì cởi áo khoát ra đưa cho Dung Cảnh, “Dung Cảnh, cảm ơn anh.”
“Lại nói cám ơn?”
“Được rồi, vậy lần sau em không nói nữa, nói tóm lại là bây giờ tâm trạng em tốt hơn rồi, nhờ vào anh.”
Dung Cảnh cười và vẫy tay, “Mau về nhà đi.”
“Ừm!”
Lưu Tuyền vẫy tay với anh ta, quay người và về nhà của mình.
Dung Cảnh nhìn thấy hình bóng rời đi của cô ấy, lại cuốn đầu nhìn xuống chiếc áo khoác trong vòng tay mình, không chịu được và áp sát mũi ngửi.
Trên áo khoác còn mang theo hương thơm trên cơ thể cô ấy, Dung Cảnh không thể không hít một hơi thật sâu.