Lưu Tuyền rất tò mò về anh ta, điều này đối với Dung Cảnh mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt.
“Anh làm nghề kiến trúc!”
Lưu Tuyền kinh ngạc, “làm bản vẽ?”
“Đúng!”
Lưu Tuyền giơ ngón tay cái lên với anh ta, “thật lợi hại! Em luôn cảm thấy người làm công trình thiết kế sư đặc biệt lợi hại, đồ này không giống như quần áo vậy, lệch lạc một tí cũng không sao, thiết kế cần phải có sự tính toán đặc biệt tinh vi, chỉ một chút vấn đề thôi cũng là chuyện hệ trọng liên quan đến tính mạng, Dung Cảnh anh thật lợi hại!”
Dung Cảnh cười mà không lên tiếng.
Lưu Tuyền chắc chưa quan tâm qua nghề công trình thiết kế sư này, nếu quan tâm qua sẽ biết, anh không chỉ lợi hại như vậy thôi.
Khoảng thời gian trước khu thương mại mang tính quốc tế do thành phố A xây dựng, bản vẽ là do chính tay anh vẽ ra.
Đương nhiên, còn có nhiều kiến trúc khác.
Có thể nói, ở trong nước anh là một nhà thiết kế sư có tiếng tăm.
“Tốt quá, vậy anh đối với thiết kế nội thất có nghiên cứu không?”
“Đương nhiên, những thứ này đối với anh mà nói là chung một thể.” Dung Cảnh cười nhìn Lưu Tuyền, vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của cô, “nhà bây giờ anh đang ở, các thiết bị lắp đặt nội thất đều do bản thân anh một tay đảm nhiệm!”
“Lợi hại quá!”
Dung Cảnh cười nói đùa với Lưu Tuyền, “nếu sau này mua nhà cần sửa sang gì thì có thể tìm anh, anh vẽ bản vẽ cho em, miễn phí!”
“Ha ha, lời này em nhớ đấy, đến lúc đó anh đừng không giữ lời.”
“Sao cảm thấy bản thân bị gài bẫy rồi nhỉ.”
“Bây giờ mới phát hiện đã muộn rồi!”
Dung Cảnh mỉm cười nhìn Lưu Tuyền, cô vẫn là lúc cười lên đẹp hơn, rất khó tưởng tượng được hoàn cảnh cô sinh sống tồi tệ như vậy, cô còn có thể duy trì được tấm lòng chất phác ngây thơ vô cùng thuần khiết này.
Bước chân của Dung Cảnh đặc biệt chậm, như vậy thì có thể cùng Lưu Tuyền đi thêm một đoạn đường rồi.
Nhưng đường dài đến đâu cũng có lúc đi hết, huống chi chỉ là khoảng cách hai cái hẻm.
Hai người tạm biệt ở cuối hẻm, “được rồi, em phải đi tìm Tiểu Thất rồi.”
“Anh đưa em đi.” Dung Cảnh giơ chìa khóa xe trong tay lên, “anh lái xe đến.”
“Không cần đâu, em bắt xe là được. Anh mau về dưỡng thương cho tốt đi.”. ngôn tình ngược
Dung Cảnh nhẹ nhàng thở hơi ra.
Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, lần sau không biết phải đợi đến khi nào.
Anh chỉ có thể nhìn theo Lưu Tuyền, trơ mắt nhìn cô ta rời khỏi.
“Ai...”
Đợi người triệt để biến mất khỏi tầm mắt, Dung Cảnh mới ôm giỏ trái cây than nặng một cái, anh cúi đầu nhìn giỏ trái cây, nói lẩm bẩm, “hôm nay cố tình điều chỉnh nghỉ phép, không có chạy đi làm, trong lòng đầy mong chờ ra hẹn hò, nhưng chỉ ở bên nhau trong chốc lát. Dung Cảnh à Dung Cảnh cái miệng của mày sao lại ngu như vậy chứ, sao lại nghĩ không ra lý do để giữ cô gái người ta lại, ai...”
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
...
Lưu Tuyền không biết được hoạt động nội tâm của Dung Cảnh.
Cô đeo theo balo đắm chìm trong ánh nắng đi trên con đường lớn, cô đã lâu không ra ngoài rồi, vừa đi vừa gọi điện cho Tiểu Thất hẹn cô ấy ra, “Tiểu Thất, hôm nay ánh nắng tốt như vậy, đừng nằm mốc trong nhà nữa, mau ra đường đi bộ đi, chúng ta cùng nhau đi dạo phố.”
Tiểu Thất hú hú lên một tiếng, nhanh chóng đồng ý, “tớ lập tức qua đây, Tiểu Tuyền cậu đợi tớ nhé!”
“Ok!”
Lưu Tuyền tìm một quán cà phê dưới lầu khu thương mại ngồi xuống đợi Tiểu Thất, cô ngồi bên cạnh cửa sổ, gọi một ly cappuccino, vừa uống từng ngụm nhỏ vừa ngồi đợi Tiểu Thất.
Cô tắm mình trong ánh nắng ngồi ở đó, híp mắt lại thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Thời tiết hôm nay thật sự ấm áp hơn rồi, không những mặt trời rất chói, lại không có gió gì, những cô gái trên đường từ mặc áo bông đổi thành chiếc áo xinh đẹp.
Đột nhiên...
Ánh mắt cô chăm chú!
Ở bên ngoài quán cà phê, cũng là trước cửa khu thương mại, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đó chẳng phải là... Lục Sâm hay sao!
Lưu Tuyền đối với Lục Sâm cũng được tính là tương đối quen thuộc, cộng thêm ống quần chân trái trống rỗng của Lục Sâm, mức độ nhận biết thật sự quá cao, Lưu Tuyền muốn không phát hiện cũng khó!
Anh ta không phải đi Thụy Sĩ công tác sao!
Sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ là về sớm trước thời hạn?
Lưu Tuyền vừa định bước lên trước chào hỏi, cơ thể đột nhiên cứng đơ lại.
Một bóng dáng trẻ trung cao gầy đứng bên cạnh Lục Sâm, người phụ nữ đó ăn mặc vô cùng chín chắn, mặc chiếc áo liền thân màu cà phê sữa, giỏi giang lại mang hương của người phụ nữ chín chắn, người phụ nữ này không là ai khác, chính là trước kia trên tiệc đầy tháng của Tiêu Niên, Tiểu Thất nghiến răng nghiến lợi giới thiệu mối tình đầu của Lục Sâm, Triệu Đình Đình.
Hai người họ sao lại đi chung với nhau?
Quan trọng nhất là, một cánh tay của Triệu Đình Đình lại khoác lên cánh tay của Lục Sâm.
Hành động thân mật như vậy... Lưu Tuyền nhìn mặt của Lục Sâm, phát hiện vẻ mặt Lục Sâm không có một chút bài xích nào cả.
Trong nháy mắt trong lòng Lưu Tuyền rất khó chịu.
Cô nhanh chóng gọi điện thoại cho Tiểu Thất.
Vừa bắt máy, bên kia Tiểu Thất đã kêu to lên, “Tiểu Tuyền Tiểu Tuyền, cậu đợi tớ một chút đi mà, đừng hối nữa, tớ đang ở trên đường đây.”
“Tiểu Thất...”
“Hả?”
“Lục Sâm đi công tác về chưa?”
Giọng Tiểu Thất bỗng chốc trở nên mất hứng, “Tiểu Tuyền à Tiểu Tuyền cậu có thể đừng nhắc đến chuyện đau lòng của tớ không, cậu cũng không nghĩ xem, với cái tính trọng sắc khinh bạn này của tớ, Lục Sâm về rồi tớ sẽ ra ngoài dạo phố với cậu nữa sao? Khẳng định là bám theo Lục Sâm nhà tớ rồi, hai người cùng nhau ngọt ngào đấy chứ.”
Nếu như là thường ngày, Lưu Tuyền chắc chắn sẽ trêu đùa một trận, nhưng bây giờ, cô một chút tâm trạng cũng không có.
Lục Sâm đi công tác trở về rồi, chuyện đầu tiên làm không phải về nhà với Tiểu Thất... Không! Anh ấy thậm chí còn không nói cho Tiểu Thất biết anh ấy đã trở về, mà bây giờ, lại ngang nhiên đi chung với người phụ nữ khác như vậy!
Lục Sâm... đây có rốt cuộc có ý gì đây.
Trong lòng Lưu Tuyền rối loạn lên.
Cô nhanh chóng nói với Tiểu Thất, “Tiểu Thất, cậu tới đâu rồi?”
“Tớ à, tớ sắp đến khu thương mại rồi.”
Lưu Tuyền lật đật đứng dậy từ trên ghế sô-pha của quán cà phê, “Tiểu Thất... Tiểu Thất cậu nghe tớ nói, cái kia... bây giờ tớ không ở trong khu thương mại, cậu nhanh chóng đến chỗ khác kiếm tớ...”
“Tiểu Tuyền...”
“Ừm, tớ nghe đây!”
“Sao tớ cảm thấy... hình như tớ nhìn thấy Lục Sâm!”
Trong lòng Lưu Tuyền bỗng chốc trở nên hồi hộp.
Cô còn chưa ra khỏi quán cà phê, đã thấy bên lề đường Tiểu Thất bước xuống xe taxi.
Mà lúc này, cửa ra vào của khu thương mại đã không còn bóng dáng của Lục Sâm và Triệu Đình Đình nữa.
Lưu Tuyền vội vàng cúp điện thoại xông qua đó.
“Tiểu Thất...”
Tiểu Thất ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, lại ngơ ngác nhìn sang phía cửa ra vào của khu thương mại, quay đầu ngẩn ngơ nhìn Lưu Tuyền, “Tiểu Tuyền, tớ vừa nãy... hình như ở cửa chính khu thương mại gặp được Lục Sâm...”
“Cậu nhìn nhầm rồi à... không phải cậu nói Lục Sâm đi Thụy Sĩ công tác qua hai ngày nữa mới trở về sao!”
Phải đấy!
Vậy tại sao cô lại nhìn thấy Lục Sâm.
Bóng dáng kia rõ ràng là Lục Sâm, cô không thể nào nhận nhầm đâu.
Trong tiềm thức Tiểu Thất đi đến phía cửa chính của khu thương mại.
Lưu Tuyền cuống quýt kéo cô lại, “Tiểu Thất, đừng đi!”
“Tiểu Tuyền, cậu nhìn thấy rồi đúng không, cậu cũng nhìn thấy Lục Sâm đúng không, vừa nãy tớ không có nhìn nhầm đúng không, anh ấy trở về rồi, vả lại... bên cạnh còn có một người phụ nữ khác...” Trong lòng Tiểu Thất rối bời, bây giờ cô vẫn còn nhớ trước kia khi Lục Sâm đi công tác cho cô nụ hôn đó, trong lòng cô vẫn tin tưởng Lục Sâm, “tớ biết rồi, nhất định là anh ấy đi công tác trở về, muốn cho tớ một điều bất ngờ, cho nên mới không nói cho tớ nghe, ưm... lại vừa đúng lúc ở cửa khu thương mại gặp được Triệu Đình Đình...”
Lưu Tuyền không biết nên nói gì.
Hành động thân mật của Lục Sâm và Triệu Đình Đình, không giống như ngẫu nhiên gặp được...
“Tiểu Thất...”
Bản thân Tiểu Thất tự giải thích cho mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm, “ha ha, Lục Sâm trở về rồi, nói không chừng anh ấy đang mua quà cho tớ đấy, Tiểu Tuyền, hai chúng ta lén lút chuồn vào, xem thử Lục Sâm chọn quà gì cho tớ!”
Lưu Tuyền đành phải bước vào khu thương mại với Tiểu Thất.
Lầu một của khu thương mại đa số là mỹ phẩm và trang sức.
Xa xa, hai người đã nhìn thấy Lục Sâm và Triệu Đình Đình đang quầy chuyên bán trang sức.
Tiểu Thất trốn ở phía sau cột, “Tiểu Tuyền, cậu nói có phải Lục Sâm đang chọn trang sức cho tớ không, anh ấy chưa từng tặng qua trang sức gì cho tớ.”
Lưu Tuyền hoàn toàn không biết nên nói gì.
Bởi vì khoảng cách xa, nghe không được Lục Sâm và Triệu Đình Đình đang nói gì, nhưng tay hai người khoác vào nhau chưa từng buông thả ra, nhân viên hướng dẫn mua hàng nở nụ cười giới thiệu với hai người cái gì đó, chưa tới hai phút, nhân viên hướng dẫn mua hàng đột nhiên đeo bao tay lấy từ trong tủ ra một chiếc nhẫn kim cương.
Ánh đèn của khu thương mại phản chiếu lên tia sáng trên chiếc nhẫn kim cương, sáng đến có chút chói mắt.
Tiểu Thất căng thẳng không thôi, “Lục Sâm nhất định là đang chuẩn bị nhẫn kim cương cho tớ đấy, ha ha, chắc chắn là anh ấy không biết con gái thích kiểu gì, vừa đúng chỉ quen một người bạn giới tính nữ là Triệu Đình Đình, cho nên bảo cô ấy cùng chọn nhẫn. Trước kia tớ và Lục Sâm đã bàn bạc sẵn muốn có con đấy, Lục Sâm khẳng định là chuẩn bị cầu hôn với tớ, hì hì!”
Trong lòng Lưu Tuyền vô cùng đau xót.
Cô quay đầu lại nhìn Tiểu Thất, lại phát hiện Tiểu Thất đang cười rất ngọt ngào.
Phải tin tưởng một người biết mấy, lúc gặp được tình cảnh này còn có thể... kiếm lý do thích hợp.
Mà phía trước.
Lục Sâm đã lấy chiếc nhẫn kim cương từ trên tay nhân viên hướng dẫn mua hàng qua, anh đem chiếc nhẫn chơi trong tay một hồi, đột nhiên xoay nửa người, cầm tay phải của Triệu Đình Đình lên, nhẹ nhàng... đem chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út của Triệu Đình Đình.
Vẻ mặt e thẹn và vui mừng của Triệu Đình Đình muốn che cũng che không được.
Lưu Tuyền hầu như không dám nhìn biểu cảm của Tiểu Thất.
Cổ cô cứng đơ, xoay đầu nhìn sang Tiểu Thất, liền nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên mặt Tiểu Thất dần dần... cứng đơ lại.
“Tiểu Tuyền... chiếc nhẫn anh ấy tặng cho tớ, sao lại dùng tay người phụ nữ khác đeo thử vậy.”
“Tiểu Thất...”
“Tiểu Tuyền, sao anh ấy lại làm như vậy được.”
Lưu Tuyền nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Thất, “cậu khoan hãy đau lòng, có thể... trong đó có hiểu lầm gì đó.”
Tiểu Thất cắn chặt môi.
Làm sao cũng không có cách nào tin được cảnh nhìn thấy ở trước mắt này.
Sao lại như vậy...
Sao lại như vậy!
Cô run rẩy móc điện thoại từ trong túi xách ra, tìm thấy số điện thoại của Lục Sâm trong danh bạ, cắn răng, nhấn phím gọi.
Tiểu Thất nhìn chằm chằm về phía trước.
Cô nhìn thấy, Lục Sâm móc điện thoại từ trong túi ra, bởi vì Lục Sâm nghiêng nửa người, cô có thể nhìn rõ biểu cảm của Lục Sâm... cô nhìn thấy sau khi Lục Sâm lấy điện thoại ra, nhìn cuộc gọi đến trên điện thoại, sau đó... nhíu mày lại, ngắt điện thoại đi.