Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Kiệu Hoa

Trong biển lửa ngút trời, Thích Giác ôm lấy Thẩm Khước lặng lẽ đứng ở đó. Tất cả những lời an ủi bỗng chốc biến thành dư thừa, Thích Giác chỉ vỗ nhẹ sống lưng vì khóc và đau xót mà run rẩy của Thẩm Khước.

“Con nhớ ra rồi, nhớ ra tất cả rồi! Là bà ấy đem con giả trang thành bộ dáng của ca ca lừa đến trong phòng. Lúc, lúc cháy bà ấy đứng ở bên ngoài, lúc con gọi bà ấy nhưng bà ấy không những không cứu con, ngược lại còn vội vàng chạy xa.” Thẩm Khước gắt gao túm lấy vạt áo trước ngực của Thích Giác, khóc không thành tiếng: “Con, con không…..không nói dối! Đều là sự thật, tiên sinh người phải tin con…..”

“Được, ta tin con.” Trong mắt Thích Giác là một mảnh đau lòng.

“Tiên sinh, người thật sự tin A Khước sao?” Thẩm Khước ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Thích Giác.

“Ta tin.” Thích Giác đáp.

Thật ra Thích Giác không phải tin tưởng, mà là biết. Cũng chính vì đã biết trận cháy đó là do Hà thị phóng, Thích Giác mới đặc biệt dốc lòng yêu thương chăm sóc Thẩm Khước như vậy. Nếu không dựa vào tính cách lạnh nhạt của Thích Giác làm sao có thể thu nhận một khí nữ, lại cố gắng hết sức nuôi nàng ở bên cạnh, đặt ở trong lòng bàn tay như thế.

Năm đó chỉ vì tiếng khóc thút thít của Thẩm Khước, tiếng khóc ấy khiến Thích Giác trong nháy mắt như trở về năm chàng năm tuổi đó. Hai mắt chàng chảy máu, quỳ trên mặt đất mà khóc. Nhưng phụ thân của chàng chỉ tuỳ ý vung tay, đuổi chàng đi. Nếu như năm đó Trấn Quảng Vương kịp thời vì chàng mà tìm thái y, mắt của chàng làm sao có thể mù?

Nàng và chàng vốn dĩ chính là cùng một loại người, đều bị chính người thân của mình vứt bỏ, thậm chí còn bị họ bức hại.

Thích Giác đặt Thẩm Khước trong lòng bàn tay, ngày đêm chăm sóc, nhìn vết thương của nàng từng chút một tốt lên, nhìn nàng từng chút một lớn lên, sao lại không phải là một loại bồi thường đối với bản thân Thích Giác chứ?

“A Khước,” Thích Giác nhắm mắt, lúc mở mắt ra lần nữa trong mắt đã là một mảnh trong suốt, chàng nói: “Không phải con vẫn luôn muốn biết mắt của ta làm sao mà bị mù sao?”

Thẩm Khước ngẩng mặt nhìn con ngươi đen như mực của Thích Giác, ngây người. Nàng biết mắt của tiên sinh không phải bẩm sinh đã mù, nhưng tiên sinh chưa bao giờ nói với nàng rốt cuộc tại sao lại bị mù. Lúc nhỏ nàng tò mò đi hỏi Ngư Đồng, đi hỏi Vương quản gia, đi hỏi Huyền. Nhưng bọn họ đều không ngoại lệ lắc đầu với nàng, còn nói với nàng: Tiên sinh không để ý người khác nói người bị mù, nhưng để ý người khác hỏi người vì sao lại mù. Dần dà, Thẩm Khước không còn tiếp tục hỏi nữa.

“Là bị chính hai ca ca ruột của ta đè trên mặt đất, tự tay bôi phấn độc vào trong mắt ta.” Ngữ khí của Thích Giác bình thường, giống như kể một câu chuyện nhỏ không mấy quan trọng của người khác.

Thẩm Khước kinh hô một tiếng, lập tức dùng tay che miệng mình lại.

“Lúc nhỏ có rắn độc trên giường, trong đồ ăn có giòi bọ, bị nhốt trong nhà giam có chó hoang, sau khi lớn lên bị ám sát, hạ độc, hãm hại….đầy đủ loại mưu mô, mười sáu năm nay, bọn họ ra tay với ta tổng cộng một trăm ba mươi mốt lần.” Thích Giác thậm chí cười khẽ một tiếng, chàng nói: “Mà những thứ này đều xuất phát từ chính huynh trưởng ruột của ta, kế mẫu của ta, còn có phụ thân ngầm đồng ý kia.”

“Tiên sinh….” Thẩm Khước nỉ non một tiếng, nàng mấp máy miệng, phát hiện ngoài việc liên tục gọi “tiên sinh” ra, cũng không nói nổi được lời nào khác.Nàng vươn cánh tay trắng nõn gắt gao ôm chặt cổ của Thích Giác, hoá ra tiên sinh của nàng cũng đã trải qua những thứ như vậy. Nàng luôn cho rằng tiên sinh của nàng là người hoàn mỹ nhất trong thiên hạ, không ai có thể hại người một phân một cắc nào. Vậy mà tiên sinh của nàng cư nhiên cũng trải qua những ngày bị ức hiếp như vậy sao? Nước mắt ở khoé mắt rơi xuống, lần này không phải vì bản thân mình, mà là vì tiên sinh của nàng.

“Ngốc, đừng khóc.” Thích Giác thu lại dao động cực nhỏ trong mắt, chàng lại biến thành Trầm Tiêu Quân vân đạm phong khinh kia.

“Thiên hạ này có rất nhiều người vốn không được đối xử chính đáng, bọn họ phải chịu khổ cực, bọn họ cảm thấy bản thân là người không hạnh phúc nhất thiên hạ. Bọn họ cho rằng tất cả mọi người đều nợ mình, cho nên tự mình sa ngã, cảm thấy đau buồn. Nhưng như vậy thì có tác dụng gì chứ? Ngoài việc khiến kẻ thù nhanh chóng thấy hắn là kẻ vô dụng ra.” Thanh âm của Thích Giác rét lạnh, ôn nhu biến mất toàn bộ.

“Con, con không có tự mình sa ngã, con, con sẽ trở nên ngày càng dũng cảm….khiến người khác không có năng lực tiếp tục hại con!” Thẩm Khước có chút bất an nói, lúc nói đến cuối cùng, trong đôi mắt đầy ắp sương mù của nàng xuất hiện ánh nhìn kiên định.

“Vậy chứng minh cho ta xem.” Thích Giác đẩy Thẩm Khước từ trong lòng ra, “A Khước con nghe ta nói, nếu như con không mở mắt tìm đường ra, hôm nay hai chúng ta đều sẽ chết ở đây, bị trận cháy này thiêu chết.”

“Không…..con, con không dám nhìn….” Thẩm Khước gắt gao nắm lấy vạt áo của Thích Giác. Lửa nóng bốn phía khiến nàng sợ hãi, nàng chỉ muốn dựa gần vào tiên sinh, trốn mãi trong lòng tiên sinh.

Một thanh xà ngang bị thiêu cháy từ trên trần nhà rơi xuống, nện xuống đầu vai của Thích Giác.

“Tiên sinh!” Thẩm Khước kinh hô một tiếng, nàng vô ý thức chui vào trong lòng Thích Giác, gắt gao nhắm mắt, trốn trong lòng chàng không dám nhìn.

Thích Giác không giống như ngày thường ôm lấy nàng.

Hơi thở xung quanh đều là mùi thịt bị thiêu cháy, loại mùi này Thẩm Khước đã quá quen thuộc! Nàng run rẩy mở mắt ra, chỉ thấy vải vóc ở trên vai Thích Giác đã bị cháy, lửa đang cháy quanh nửa cánh tay của chàng!

“Không! Tiên sinh vì sao người không tránh đi!” Thẩm Khước vươn hai tay ra phủi ngọn lửa trên người Thích Giác, nhiệt độ nóng rực của lửa làm phỏng tay nàng, nhưng nàng chỉ cắn răng, không tiếp tục trốn nữa. Nàng chỉ muốn cố hết sức dập tắt ngọn lửa trên cánh tay Thích Giác.

“Bởi vì, ta không nhìn thấy.” Thích Giác cười khổ.

Thẩm Khước ngây người, nàng chịu đựng trái tim đang đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh mới biết ngọn lửa lớn đến chừng nào, nơi nàng và Thích Giác đứng cũng rất nhanh sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng. Nàng nhìn cánh tay bị thương của Thích Giác, dứt khoát nắm lấy tay chàng.

Nàng nói: “Tiên sinh, A Khước dẫn người ra ngoài!”

“Được.” Mặt mày Thích Giác tràn ngập ôn nhu, tuỳ ý để Thẩm Khước dẫn về đằng trước. Bàn tay khác của chàng ở sau lưng, ra một ám hiệu “không cần lo lắng” với Huyền đang ẩn trong bóng tối.

Lúc Hà thị đến Chiết Tranh viện, nhìn lửa lớn ngút trời, gần như ngồi liệt trên mặt đất, sắc mặt của bà cực kỳ nhợt nhạt khó coi.

“Phu nhân! Người mau đứng lên! Tam cô nương nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!” Tô ma ma chạy đến, nửa nâng nửa kéo Hà thị đứng dậy, lại liều mạng nháy mắt ra hiệu cho bà.

“Làm sao lại đột nhiên cháy như vậy!” Thẩm Nhân khiển trách hạ nhân của Chiết Tranh viện.

“Cô nương, mấy ngày này cô nương sợ hàn, trong phòng đốt một ít bếp than. Buổi trưa cô nương có chút mệt mỏi, nói muốn ngủ một lát, không cho bọn nô tì canh giữ, ai ngờ bếp than trong phòng cô nương lại cháy lên….” Hồng Nê vừa nói vừa khóc. Hạ nhân của Chiết Tranh viện quỳ trên đất, sắc mặt Niếp Tuyết trắng bệch, nàng và gia đinh cùng nhau đem từng chậu nước hắt vào lửa lớn.

“Thẩm Khước!” Thẩm Hưu vốn dĩ đang ở bên ngoài uống trà với Yên nhị biết tin liền gấp rút chạy về, chàng nhìn lửa lớn trước mắt, cơ hồ không nghĩ ngợi liền cướp một chậu nước từ trong tay gia đinh, dội chậu nước lên cả người mình, sau đó vọt vào biển lửa cứu người.

“A Hưu! Con đứng lại!” Hà thị vốn toàn thân vô lực dựa vào trên người Tô ma ma đột nhiên hô lớn, bà xông lên trước kéo Thẩm Hưu lại.

Hà thị kêu lớn: “Con của ta, con không nhìn thấy lửa lớn như vậy sao! Con không thể vào đó!” 

Mặt Thẩm Hưu trắng bệch, liên tục gào lên: “A Khước ở bên trong! A Khước ở bên trong!”

Thẩm Hưu giống như con trâu thoát khỏi kiềm chế của Hà thị, bà hốt hoảng, gọi lớn: “Con là con! Thẩm Khước là Thẩm Khước! Mạng của nó làm sao có thể so sánh với con!”

“Buông tay!” Trong nháy mắt Thẩm Hưu bình tĩnh lại, chàng quay đầu lạnh như băng mà nhìn chằm chằm vào Hà thị, ánh mắt đó lạnh như lưỡi dao.

Hà thị cả kinh, trong lòng buồn bã. Con trai của bà vậy mà dùng loại ánh mắt cừu hận này nhìn bà! Lúc bà thất thần, Thẩm Hưu đã đi lên phía trước được vài bước.

“Không!” Hà thị hô to một tiếng, xông lên trước ôm lấy eo của Thẩm Hưu, “Con không thể xảy ra chuyện! Ta tuyệt đối không thể để con chịu một chút thương tổn nào!”

Bà lại hô lên với đám hạ nhân: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì! Còn không nhanh ngăn đại thiếu gia lại! Nếu như A Hưu của ta xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng của các ngươi!”

Một đám gia đinh và nô tì bỏ lại thùng nước, chậu nước, xông đến bao quanh Thẩm Hưu.

Thẩm Hưu gấp đến quay mòng, chàng tức giận hô: “Các ngươi đều ngăn ta lại làm gì! Nhanh đi dập lửa! Dập lửa!”

“Tiên sinh! Chúng ta sắp ra ngoài rồi!” Thẩm Khước thấy cửa lớn ngay trước mắt mà vui mừng, hoá ra lửa cũng không đáng sợ như vậy! Nàng quay đầu nhìn Thích Giác, vẻ mặt tranh công.

Cửa gỗ cháy rụi đổ ập xuống, hướng đến phương hướng của Thẩm Khước.

“Cẩn thận!” Thích Giác kéo cả người Thẩm Khước đến trong lòng bảo vệ.

Cửa gỗ ầm ầm đổ xuống bên chân của Thẩm Khước, nàng có chút sợ hãi nắm lấy tay Thích Giác. Nàng ngẩng mặt, nói: “Tiên sinh, người nói dối, cho dù người không nhìn thấy cũng có thể ra ngoài!”

“Đúng vậy.” Thích Giác cười thừa nhận.

Thẩm Khước nhíu mày, nắm đấm nhỏ đập vào lồng ngực của Thích Giác, phẫn nộ: “Là người cố ý không tránh đi! Còn cười! Nhìn xem cánh tay của người bị thương thành dạng gì rồi!”

Thích Giác bật cười, nói: “Cũng thật đáng giá.”

Thẩm Khước nhìn Thích Giác trân trân, mũi có chút chua xót.

“Được rồi, chúng ta ra ngoài.” Thích Giác bảo vệ Thẩm Khước đi ra ngoài, vừa khéo gặp được Thẩm Hưu đang xông vào.

“Thẩm Khước! Muội có sao không!” Thẩm Hưu nhìn Thích Giác, sau đó duỗi tay kéo Thẩm Khước từ trong lòng Thích Giác ra.

“Muội không sao.” Nhìn khuôn mặt lo lắng của Thẩm Hưu, Thẩm Khước vội nói. Nhưng bị kéo ra khỏi Thích Giác, trong lòng nàng ẩn ẩn một tia mất mát. Nàng quay đầu nhìn Thích Giác, tiên sinh của nàng tĩnh lặng đứng ở đó, tựa như đang nhìn về phương hướng của nàng. Vết bỏng trên cánh tay chàng làm bỏng rát đôi mắt của Thẩm Khước. Tiên sinh của nàng, chỉ vì muốn nàng không sợ lửa nữa, lại không quan tâm đến an nguy của bản thân như vậy…..

“Không sao là tốt rồi, tốt rồi.” Thẩm Nhân vừa mới thở phào một hơi, lại nhìn thấy cánh tay bị bỏng của Thích Giác, ông kinh sợ: “Trầm Tiêu Quân bị thương rồi? Nhanh đi mời đại phu! Nhanh lên!”

Thẩm Hưu cả giận: “Sao đang bình thường lại cháy? Một đám hạ nhân vô dụng!”

“Được rồi ca ca đừng giận nữa, không phải muội đã ổn rồi sao.” Thẩm Khước cười ngọt ngào, ánh mắt của nàng vượt qua Thẩm Hưu, nhìn Hà thị đang đứng ở xa. Hà thị như cảm nhận đươc ánh mắt của Thẩm Khước, bà nhìn qua, khoé miệng bày ra một nụ cười cứng đờ. Thẩm Khước cong cong khoé miệng, nhưng ánh mắt của nàng gần như lạnh xuống trong nháy mắt.

Nàng nhìn Thẩm Hưu cả người toàn nước, lại nhìn Thẩm Nhân ở một bên đang quan tâm đến Thích Giác. Chậm rãi cúi đầu, rũ mắt xuống, đem lạnh lùng trong mắt thu lại từng chút một.

Có một mẫu thân độc ác với chính nữ nhi của mình như vậy, đối với tương lai của Thẩm Hưu rất không tốt đi? Hơn nữa, phụ thân của nàng thật sự sẽ vì nàng mà làm chủ sao? Sẽ vì một vài lời nói của nàng mà hưu Hà thị sao? Sẽ sao? Thẩm Khước không biết. Nàng vốn dĩ là người đa nghi không dễ dàng tin tưởng người khác. Huống hồ, nàng vẫn chưa làm rõ nguyên nhân thật sự Hà thị đẩy nàng vào biển lửa. 

Chiết Tranh viện bị thiêu cháy, Thẩm Khước vào khách phòng ở. Từ sau trận cháy, nàng xưng bệnh không ra ngoài, tự nhiên cũng sẽ không gặp Hà thị. Vài nha hoàn rõ ràng cảm nhận được tâm tình của Thẩm Khước ngày này so với ngày sau càng thấp. Các nàng đi hỏi vài lần, Thẩm Khước chỉ lắc đầu. Không quá mấy ngày, Thẩm Khước vốn đã gầy nhỏ lại gầy thêm một vòng. Các nha hoàn không biết chuyện của Hà thị, chỉ cho rằng nàng vì phải gả cho người như Lưu đại mà thương tâm.

Các nàng cũng không có cách khác, chỉ càng tận tâm tận lực hầu hạ người.

Thời gian trôi qua nhanh như nước chảy, hôn kỳ đã đến gần, cả Thẩm gia đã sớm giăng đèn kết hoa, khắp nơi bao phủ màu đỏ. Người người gặp mặt đều chúc mừng, trừ Thẩm Khước ở bên này.

Sáng sớm ngày đại hôn, lúc trời còn chưa sáng, hạ nhân đều đang ngủ chưa dậy.

Thẩm Khước vốn dĩ không sao ngủ được, vì vậy lúc có người kéo tay nàng, nàng cơ hồ mở mắt ngay lập tức.

“Tiên sinh!” Nàng kinh hô một tiếng, lập tức ngồi dậy.

Thích Giác đặt ngón trỏ lên môi làm một động tác im lặng.

Thẩm Khước lập tức mím môi, không nói chuyện nữa. Nàng nghiêng tai lắng nghe, không nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài. May là không làm nha hoàn canh gác ở bên ngoài giật mình tỉnh dậy. Nàng khẽ thở nhẹ ra, đè thấp thanh âm hỏi: “Tiên sinh, người đến thăm con sao?”

“Ừm.” Thích Giác gật đầu, đưa một chiếc hộp bằng đàn hương được chế tạo tinh xảo cho Thẩm Khước.

Thẩm Khước mở hộp ra, giá y màu đỏ khiến nàng nhìn đến ngây người. Thích Giác đã từng nói sẽ dẫn nàng đi, nàng cứ như vậy tin tưởng. Nàng không hỏi dự định của Thích Giác, nàng chỉ biết tiên sinh của nàng đã đồng ý dẫn nàng đi là đủ rồi, căn bản không cần hỏi quá trình.

Càng đến gần hôn kỳ, Thẩm Khước không lo lắng một chút nào, dù sao tiên sinh của nàng đã đáp ứng sẽ dẫn nàng đi không phải sao?

Vừa nãy Thích Giác đột nhiên xuất hiện, khiến Thẩm Khước nháy mắt tưởng rằng người đến đón nàng đi! Nhưng người lại đưa giá y màu đỏ thẫm cho nàng, cho dù bộ giá y này có đẹp như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể khơi dậy nửa phần hứng thú của nàng.

Nàng tin người, nhưng phần tín nhiệm này như cũ vẫn mang theo một tia bất an nho nhỏ.

“Tiên sinh, người muốn con gả cho Lưu đại sao?” Thẩm Khước ngẩng mặt lên, thanh âm buồn buồn nói.

Thích Giác xoa đầu Thẩm Khước, nói: “Ngoan, đi thay xem có hợp không.”

“Con biết rồi.” Thẩm Khước buồn bã gật đầu, cầm giá y màu đỏ đi đến sau bình phong thay.

Bởi vì vóc dáng của Thẩm Khước quá nhỏ, giá y vốn chuẩn bị cho nàng là đặc biệt được định sẵn, nhưng so với bộ mà Thích Giác đem đến, thật sự là khác nhau một trời một vực.

Giá y màu đỏ thẫm hoàn toàn dựa theo vóc người của Thẩm Khước mà may thành. Sợi chỉ vàng ở cổ áo và tay áo của giá y được thêu hoa văn hình phượng cầu hoàng. Ngọc bội ở bên eo lúc đi lại mang theo sắc thái lưu động, rất có ý quang hoa lưu chuyển.

Chung quy cũng là một tiểu cô nương yêu thích xinh đẹp, cho dù trong lòng Thẩm Khước buồn bã, như cũ vẫn đứng trước gương đồng trước bàn trang điểm mà xoay một vòng, trên gương đồng liền hiện ra dung nhan trong sáng và thân hình nhỏ bé của một thiếu nữ. Dù gì cũng chỉ là một tiểu cô nương, mặc lên giá y đỏ thẫm luôn sẽ có một cảm giác mới lạ.

“Đến đây, ngồi xuống.” Thích Giác kéo chiếc ghế trước bàn trang điểm ra.

Thẩm Khước nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Thích Giác đứng sau người nàng, dùng lược ngọc từng chút một chải mái tóc dài của Thẩm Khước trở nên gọn gàng.

Thẩm Khước ở trong gương nhìn thấy tóc dài của mình được búi lên, nàng còn có thể nhìn thấy lồng ngực màu trắng của Thích Giác, không nhìn thấy mặt người, khiến Thẩm Khước có chút bất an.

“Tiên sinh, con có thể tự mình làm.” Thẩm Khước duỗi tay sờ lên tóc mình.

Thích Giác đẩy tay nàng ra, nói: “Cũng không phải chưa từng búi tóc cho con.”

Thẩm Khước thu tay về, lẳng lặng nhìn ngón tay mảnh khảnh của Thích Giác đang hoà lẫn vào sợi tóc của mình trong gương, đem tóc dài của nàng búi lên từng chút một, lộ ra cần cổ trắng nõn.

“Tiên sinh, người sẽ đưa con đi đúng không?” Thẩm Khước cẩn thận hỏi. Trong lòng nàng có dự cảm rất không tốt, tiên sinh đột nhiên xuất hiện chuẩn bị giá y cho nàng, lại đích thân búi tóc cho nàng, thật sự sẽ mang nàng đi sao?

“Phải.” Thích Giác gật đầu.

“Khi nào ạ, hôm nay sao?” Thẩm Khước quay người, nhìn Thích Giác.

“Phải.”

Thích Giác cắm cây trâm điêu khắc hình linh tước bằng trân châu vào giữa tóc Thẩm Khước, ánh dương ngoài cửa sổ xuất hiện từng chút một, ánh nắng ấm áp rọi vào, chiếu lên người Thẩm Khước, khiến thân thể nhỏ bé của nàng thêm một tầng ánh sáng. Đặc biệt là đôi mắt kia, phảng phất mang theo một tầng men say mông lung.

Thích Giác liền không tự chủ được mà vươn tay ra, vuốt ve gò má của Thẩm Khước.

Kiếp trước, trước đêm đại hôn Thẩm Khước đã chạy đến Trầm Tiêu phủ, lặng lẽ đứng ở bên ngoài phòng của Thích Giác rất lâu. Nàng không nói gì cứ lặng lẽ đứng như vậy, nhìn thân ảnh của Thích Giác in vào trên cửa sổ, không nói một lời.

Giữa hai người họ vốn dĩ không cần bất cứ lời nói gì.

Cho đến khi ánh nắng của bình minh từng chút một chiếu xuống, nàng mới chậm rãi quỳ xuống, lạy ba cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, A Khước phải đi rồi.”

Cây bút Thích Giác vẽ cả một đêm cuối cùng đã dừng lại, trên tranh là Thẩm Khước khi nhỏ đang nằm trong lòng chàng dùng hai bàn tay bày ra các loại động vật nhỏ vô cùng sống động. Nàng ngẩng mặt lên, hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh! Người đoán xem đây có mấy ngón tay?”

Thích Giác chuẩn xác bắt lấy tay của nàng, sau đó khẽ gõ vào trán nàng, nói: “Tiểu A Khước lớn rồi, cư nhiên bắt nạt ta là một người mù.”

Thẩm Khước liền bày ra khuôn mặt nghiêm túc nói: “Tiên sinh, sau này con sẽ làm đôi mắt của người.”

Thích Giác đột nhiên đứng dậy đẩy cửa sổ ra, bóng lưng cô độc của Thẩm Khước càng đi càng xa. Thích Giác lặng lẽ nhìn nàng đi xa, cho đến khi bóng lưng của nàng trong tầm mắt càng ngày càng nhỏ, đến khi biến mất không nhìn thấy nữa.

“Tiên sinh, tiên sinh?” Thẩm Khước rụt rụt cổ, ngón tay của Thích Giác đang vuốt ve gò má của nàng lạnh lẽo, khiến nàng có chút không quen.

Thích Giác từ trong hồi ức định thần lại, từ từ thu tay về.

Kiếp trước, chàng không phải không hiểu cầu cứu của nàng, chàng càng biết Thẩm Khước đồng ý hôn sự kia phần lớn là vì giận dỗi. Nhưng khi đó, chàng thật sự không cứu nổi nàng, đem nàng cướp về bên cạnh mình, ngoài việc khiến nàng chịu đựng lời đàm tiếu của cả Ngạc Nam thành, với việc khiến nàng bị lún sâu vào trong đuổi giết vô tận cùng mình ra, chàng vốn không thể cho nàng một cuộc sống an nhàn tốt đẹp.

Chung quy, chàng của khi đó, đã là người sắp chết.

Thật may, bây giờ đều không giống nữa. Nhưng, cho dù kiếp này có kéo nàng đến bên cạnh, vẫn không thể cho nàng yên ổn, Thích Giác vẫn là quyết định chặt chẽ giữ nàng trong lòng bàn tay, không cho phép nàng rời đi, quyết định sẽ không buông tay lần nữa.

Gian ngoài dần dần vang lên tiếng các nha hoàn dậy thay y phục.

“Tiên sinh….” Thẩm Khước có chút không nỡ, nàng biết tiên sinh sắp đi rồi.

Thích Giác cong lưng, nhẹ nhàng ôm Thẩm Khước vào trong lòng. Cánh tay của Thích Giác khẽ dùng lực, chặt chẽ giam Thẩm Khước vào trong ngực, hận không thể đem nàng nhập vào trong xương máu của mình.

“Cô nương, nên dậy rồi. Hôm nay phải dậy sớm một chút, chúng ta…..” Niếp Tuyết vừa nói vừa đẩy cửa tiến vào, nàng sửng sốt nhìn Thẩm Khước đang mặc một thân giá y đỏ thẫm.

Thẩm Khước ngơ ngẩn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn cửa sổ đang mở ra đến xuất thần.

Thẩm Khước mím môi, bên môi mang theo chút ý cười. Nàng quay lại nhìn Niếp Tuyết, nói: “Ta dậy sớm hơn muội nhiều.”

Ba nữ nhi của Thẩm gia cùng gả, người chúc mừng nối liền không dứt. Mà cả hậu trạch đã sớm loạn thành một mảnh, các nữ quyến ríu ra ríu rít nói chuyện, ngươi một câu ta một câu, sợ bỏ sót cái gì.

Tuy rằng Thẩm gia đã phân nhà, ba nữ nhi lại cùng gả đi một ngày như vậy, nhưng Thẩm gia vẫn quyết định đem ba cô nương từ lão trạch gả đi.

Lúc này, nữ quyến của cả Thẩm gia gần như đều tập trung ở trong lão trạch của hậu viện.

“Lục Nghị, muội gặp Thẩm Hưu chưa?” Thẩm Khước quay đầu, nhẹ giọng hỏi.

“Không nhìn thấy ạ, hôm nay là ngày lớn như thế này, đại thiếu gia cũng chạy ra ngoài chơi sao?” Lục Nghị nghểnh cổ quan sát bốn phía, lại nói: “Hay là nô tì đi tìm đại thiếu gia.”

“Không cần đâu.” Thẩm Khước khẽ lắc đầu, không biết vì sao, trong lòng nàng ẩn ẩn có cảm giác bất an. Cứ lo lắng Thẩm Hưu sẽ gây ra đại hoạ gì đó.

Thẩm Phi, Thẩm Lưu và Thẩm Khước, ba người đều một thân giá y đỏ thẫm, ba người họ đi đến quỳ xuống trước mặt Thẩm lão phu nhân, theo thứ tự bưng trà từ hạ nhân đưa đến, nói: “Con kính trà tổ mẫu.”

“Tốt tốt tốt.” Thẩm lão phu nhân lần lượt uống hết trà ba cô nương đã kính, lúc đến Thẩm Khước, mắt của Thẩm lão phu nhân liền đỏ lên.

Thẩm lão phu nhân nhìn Thẩm Khước, nói: “Tâm can của ta, mau đến đây.” 

Thẩm Khước ngoan ngoãn đứng dậy, đi qua đó.

“Con à, uỷ khuất cho con rồi!” Thẩm lão phu nhân ôm Thẩm Khước vào trong lòng, trong mắt đều là đau lòng. Khi bà biết được Thẩm Khước phải thay thế Thẩm Phi gả qua Lưu gia, bà nhất quyết không đồng ý! Cho đến khi Thẩm Nhân nói chuyện với bà suốt đêm, mới khiến bà thay đổi chủ ý. Nhưng cho dù như vậy, bà vẫn đau lòng vì đứa trẻ Thẩm Khước này. Thẩm lão phu nhân biết hôn sự không thể thay đổi, chỉ đành mở khố phòng của mình, chọn tất cả những thứ đồ tốt cho vào danh sách làm của hồi môn cho Thẩm Khước.

Chuyện này lại khiến Bạch di nương rất không vui, không ít lần đến trước mặt Thẩm Nhân phàn nàn. Thẩm Nhân vốn luôn sủng Bạch di nương lần này lại không nghe bà, ngược lại còn quở trách bà, phất tay áo bỏ đi.

“Tổ mẫu, A Khước sẽ rất nhớ người.” Thẩm Khước vươn tay ra, ôm lấy Thẩm lão phu nhân, tổ mẫu là trưởng bối thực sự yêu thương nàng trong ngôi nhà này.

Ngay sau đó, ba cô nương lại theo thứ tự bưng trà từ hạ nhân đưa đến, dâng lên Thẩm Nhân và Hà thị. Sắc mặt của Hà thị và Thẩm Nhân đều không được tốt lắm, Thẩm Nhân là vì áy náy và hổ thẹn. Ông cảm thấy áy náy với ba nữ nhi, càng hổ thẹn vì bản thân mình vô năng.

Còn sắc mặt của Hà thị trắng bệch như giấy, gần đây bà luôn nằm mơ thấy ác mộng, trong mộng là lửa lớn vô tận. Bà đứng trong biển lửa lớn tiếng hô cứu, nhưng không có ai đến cứu bà. Bị lửa thiêu cháy cả người hoá ra là loại thống khổ này, lửa lớn dần dần nuốt chửng bà, bà nhìn thấy làn da trắng nõn của mình bị thiêu cháy đến đen! Ba nghìn tóc đen bị thiêu rụi hoàn toàn. Bà giống như một nữ quỷ khàn giọng kêu gào, bà xông ra khỏi ngọn lửa, nhưng tất cả mọi người nhìn thấy bà liền chạy!

Những người đó gọi bà là nữ quỷ! Thẩm Nhân đẩy bà ra, ngay cả Thẩm Hưu cũng bày ra khuôn mặt ghét bỏ mà trừng bà.

“Mẫu thân, uống trà.” Thẩm Khước cung kính dâng trà đến trước mặt Hà thị.

Hà thị đột nhiên đứng dậy, không ngừng run lên nhìn Thẩm Khước đang quỳ trước mặt mình.

“Làm sao vậy?” Thẩm Nhân kéo ống tay áo của Hà thị, Hà thị nhìn khắp bốn phía, phát hiện người ở trong phòng đều kì quái mà nhìn bà. Bà mới từ từ ngồi xuống. Bà nhận lấy trà Thẩm Khước dâng lên, nhưng tay của bà không nhịn được mà run rẩy, còn chưa uống, chén trà trong tay liền nghiêng ngả trào ra, nước trà nóng hổi bắn vào tay và người bà.

Thẩm Khước kịp thời đứng dậy tránh khỏi, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Hà thị luống cuống tay chân dùng khăn tay lau vết trà.

“Sao lại không cẩn thận như thế!” Thẩm Nhân khẽ trách.

Thẩm lão phu nhân cũng khẽ lắc đầu. Tô ma ma vội vàng tiến lên, dùng khăn tay lau vết bẩn cho Hà thị.

Giữa lúc hoảng hốt Hà thị ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Khước đang lẳng lặng đứng nhìn ở một bên. Đó là một đôi mắt trong suốt đến cỡ nào, như đầm nước xanh trong, tựa như thần thánh không cho phép người khác khinh nhờn. Thẩm Khước thậm chí cong cong khoé miệng, khẽ cười với Hà thị.

Giống như có hai cánh tay, từ trong đôi mắt của Thẩm Khước vươn ra gắt gao bóp lấy cổ của Hà thị, khiến bà không thể thở được. Bà đột nhiên hít vào một ngụm khí, đem trọng lượng của cơ thể dựa vào trên người Tô ma ma, dùng chút khí lực cuối cùng nói: “Con quay về thay y phục.”

“Đi đi.” Thẩm lão phu nhân không vui nhíu mày.

Con ngươi bình tĩnh của Thẩm Khước khẽ đảo một vòng, mang theo chút thê lương không dễ phát giác.

Thẩm Vân kéo ống tay áo của nàng, nói: “Sau này chúng ta còn có thể cùng nhau đi chơi đúng không?”

“Đương nhiên rồi, muội sẽ thường xuyên quay về tìm tỷ chơi.” Thẩm Khước cười ngọt ngào, lãnh ý trong mắt ngay lập tức biến mất.

“Gả đi rồi thì chính là người nhà người khác, còn quay về làm gì.” Thẩm Ninh nhỏ giọng nói một câu.

Thẩm Lưu biết lời này của Thẩm Ninh là nói với Thẩm Khước, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà mở miệng nói: “Còn nói vớ vẩn, ta một roi quất chết ngươi.”

Thẩm Vi ở một bên cười nói: “Nhị tỷ không cần tức giận, ngũ muội tuổi còn nhỏ, lời này cũng không phải nhằm vào tỷ đâu.”

“Phải rồi, tuổi còn nhỏ chính là cái cớ tốt nhất cho hết thảy lỗi sai. Lời của nó tự nhiên không phải nhằm vào Phi tỷ tỷ và Lưu tỷ tỷ, mà là nhằm vào ta.” Thẩm Khước đột nhiên mở miệng.

Thẩm Khước khẽ nhìn Thẩm Ninh, không tiếng động mím môi. Lúc trước nàng có bao nhiêu ngu ngốc mới cảm thấy Thẩm Ninh còn nhỏ, chỉ cần nàng thật tâm đối đãi nhất định sẽ có được phần tình nghĩa tỷ muội này.

Vui mừng trong phòng trong giây lát tựa như lãnh đạm đi.

“Thẩm Ninh! Xin lỗi tỷ tỷ ngay lập tức!” Thẩm Nhân lạnh giọng quát, “Sau này con lớn rồi cũng phải xuất giá, chẳng lẽ đợi con xuất giá rồi cũng không còn là người của Thẩm gia sao?”

Thẩm Ninh nghẹn ngào nơi cổ, nói: “Con với tỷ ấy không giống nhau!”

Thẩm lão phu nhân chất vấn: “Sao lại không giống nhau! Con và Khước tỷ tỷ của con là tỷ muội cùng cha cùng mẹ, là tỷ muội ruột thịt!”

“Hừ!” Thẩm Ninh hừ lạnh một tiếng, nói: “Mẫu thân thương con nhất, một chút cũng không thương Thẩm Khước! Mẫu thân chỉ muốn thiêu chết nàng, nàng làm sao có thể giống con được!”

Con ngươi của Bạch di nương đang đứng yên tĩnh trong một góc trong nháy mắt sáng lên, bà gần như xông đến bên cạnh Thẩm Ninh, nắm lấy cánh tay nhỏ của nàng, hỏi: “Con nói cái gì? Con nói mẫu thân của con muốn thiêu chết Thẩm Khước? Vì sao? Khi nào? Trận lửa nào?”

“Ngươi cái người di nương hạ tiện này mau buông tay! Ngươi nắm đau ta rồi! Chả trách mẫu thân không thích ngươi! Muốn hại chết ngươi! Phụ thân nên sớm chút hưu ngươi!” Thẩm Ninh gắt gao nhíu mày, vùng vẫy cánh tay nhỏ muốn thoát khỏi bàn tay đang kiềm chế của Bạch di nương.

Nàng vốn không hề phát hiện, người ở trong phòng đều im lặng khi nghe lời nói của nàng.

Thẩm Nhân từ từ đứng dậy, lạnh mặt nói: “Thẩm Ninh, đem những lời vừa mới nói của con nói lại một lần nữa. Nói!”

Thẩm Nhân lạnh giọng quát một tiếng, Thẩm Ninh sợ tới mức giật mình, nàng có chút sợ hãi nhìn Thẩm Nhân, không ngừng lùi về phía sau. Nàng nhìn quanh bốn phía, mẫu thân thương nàng nhất không có ở đây, ngay cả Phi tỷ tỷ thập phần thương nàng cũng bày ra khuôn mặt nộ khí trừng nàng. 

Nàng, nàng nói sai cái gì sao? Nhưng lời nàng nói đều là sự thật!

Ánh mắt của Thẩm lão phu nhân ngưng đọng trên người Thẩm Ninh, bà đột nhiên nhớ đến cái gì đó, quay qua nhìn sắc mặt của Thẩm Khước. Bà nhìn thấy Thẩm Khước lẳng lặng đứng ở đó, an tĩnh đến kỳ cục. Chính là một chút kinh ngạc cũng không có. Nàng có thể không thương tâm, nhưng làm sao có thể không kinh ngạc?

Thẩm lão phu nhân từ trong phẫn nộ dần định thần lại, bà ổn định tâm tình, nói: “Đồng ngôn vô kỵ.”*

(*: Chỉ trẻ con luôn nói vô tư mà không hề suy nghĩ.)

Thẩm Nhân không hiểu nhìn Thẩm lão phu nhân, lại nhận được một ánh mắt cảnh cáo từ bà.

Mễ thị ở một bên lập tức cười nói: “Thẩm Ninh của chúng ta có phải bệnh rồi không? Bà vú còn không mau ôm Ninh cô nương xuống. Hôm nay là ngày đại hỷ của Thẩm gia chúng ta.”

Lúc Mễ thị nói đến hai chữ “đại hỷ”, ngữ khí cố ý nhấn mạnh.

Lưu thị và vài cô nương ngang tuổi nhau đều cười lên, tựa như cái gì cũng không xảy ra. Mà khuôn mặt của bà vú sớm đã trắng bệch, ôm Thẩm Ninh lui xuống.

Đồng ngôn vô kỵ, thật tốt cho cái gọi là đồng ngôn vô kỵ. Nụ cười bên khoé miệng của Thẩm Khước rét lạnh, hoàn toàn không giống một đứa trẻ mười một tuổi.

Nàng được Thích Giác giữ ở trong lòng bàn tay nuôi dưỡng bảy năm, trở thành nữ hài đơn thuần vô ưu nhất. Vậy mà, trở về Thẩm gia chỉ trong thời gian ngắn, khiến nàng hiểu được quá nhiều thói đời nóng lạnh, nàng hiểu được rất nhiều chuyện mà trước đây không hiểu. Nàng học được cách che dấu, học được cách dối trá, càng học được cách dùng đại ác ý đi hận người khác.

“Giờ lành đã đến! Kiệu hoa đều đang đợi trước tiền viện!” Lão ma ma tiến vào phòng, nụ cười trên mặt đặc biệt rạng rỡ.

“Nhanh! Nhanh hầu hạ ba vị cô nương che khăn đội đầu lại. Ầy, nhanh chút, nhanh chút, ngươi nha hoàn này đừng giẫm lên váy của cô nương.” Mễ thị nói.

“Aiya, cô nương đôi hoa tai này sao lại thiếu mất một cái rồi, để nô tì quay về lấy!” Nha hoàn bên cạnh Thẩm Lưu vội vàng một đường chạy chậm về lấy hoa tai.

Cả phòng trong nháy mắt hỗn loạn hết lên.

Nhưng trong loại náo nhiệt này, hoàn toàn không ảnh hưởng đến phần tĩnh lặng trong lòng Thẩm Khước. Nàng lẳng lặng đứng ở đó, tuỳ ý để người khác dùng khăn voan đỏ thẫm che mặt, sau đó dìu nàng ra khỏi chính phòng.

Nàng nghe thấy thanh âm có lạ, có quen không ngừng chúc mừng, nàng nghe thấy tiếng pháo không dứt ở bên tai, xung quanh hơi thở đều là mùi pháo nổ.

Nàng mặc giá y mà Thích Giác chuẩn bị cho nàng, trên đầu là búi tóc Thích Giác búi cho nàng, từng bước đi về phía kiệu hoa, trong lòng lặng lẽ đếm: Một, hai, ba, bốn, năm….

Cũng không biết phải đếm đến bao nhiêu, tiên sinh của nàng mới dẫn nàng đi.

Mà lúc này, Thẩm Hưu đang kéo Yên Đoạt trốn ở trong nhà gỗ nhỏ cũ nát, tay chân đấm đá với một nam nhân bị che mắt, cả người bị trói chặt.

Yên nhị kéo Thẩm Hưu ra, đè thấp giọng nói: “Chúng ta làm thế này có phải là không nên không? Hắn dù gì cũng là muội phu của ngươi! Sau này biết được ngươi là người bắt hắn đánh một trận, hắn có thể đối xử tốt với muội muội ngươi sao?”

Thẩm Hưu trừng mắt nhìn Yên nhị, nói: “Là ai nói muốn giúp muội muội ta trút giận hả? Hối hận rồi?”

“Ngươi đừng có trừng ta! Muội muội của ngươi là người ngoan ngoãn xinh đẹp, cả Ngạc Nam thành chưa gặp cô nương nhà nào vừa ý như vậy. Ta nói cùng ngươi thu thập Lưu đại một trận, làm sao có thể hối hận!”

Thẩm Hưu đột nhiên giương mắt cẩn thận quan sát Yên nhị một phen.

Yên nhị bị Thẩm Hưu nhìn chăm chú đến mức lông tơ dựng đứng, chàng gãi gãi đầu, hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

“Không thì như vậy đi!” Thẩm Hưu nắm lấy vai của Yên Đoạt, nói: “Không phải ngươi nói vừa ý muội muội của ta sao? Đợi thêm vài năm, ngươi lấy nàng có được không?”

“A?” Yên Đoạt trừng lớn mắt không thể tin được.

“A cái gì mà a!” Thẩm Hưu vỗ vào sau ót Yên Đoạt, “Sao, ghét bỏ muội muội của ta gả qua đó? Ta nói cho ngươi biết! Mặc kệ muội muội của ta có gả cho người khác hay không, ngươi có thể cưới nàng thì đó là phúc khí của tiểu tử ngươi đó!”

Yên Đoạt nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi muốn muội muội ngươi sau này sẽ hoà ly với Lưu đại? Trời ạ, còn chưa thành hôn, đã nghĩ đến hoà ly rồi?”

Thẩm Hưu nộ khí đùng đùng nói: “Ngươi thì hiểu cái gì! Cha ta muốn gả Thẩm Khước cho Lưu đại, ta tạm thời không có cách nào ngăn cản. Nhưng qua thêm ba, năm năm nữa ta lớn rồi, huynh trưởng là cha! Ta có thể làm chủ cho A Khước! Lúc đó ta sẽ đón muội ấy về nhà! Ngươi nói đi! Đến lúc đó ngươi có đồng ý cưới nàng hay không! Nói!”

Nhìn đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Thẩm Hưu, Yên Đoạt đành nói: “Được được được, ta cưới, ta cưới!”

Yên Đoạt cảm thấy chuyện này thật sự có chút hoang đường, nhưng từ nhỏ chàng đã lớn lên cùng Thẩm Hưu, hai người quả thật đã cùng nhau làm qua quá nhiều chuyện hoang đường.

Trong đầu chàng không tự chủ được hiện ra bộ dáng của Thẩm Khước, thân ảnh múa kiếm của nàng ngày hôm đó giống như hồ điệp nhẹ nhàng rơi vào trong lòng chàng. Đôi cánh nhấp nháy nhấp nháy, rơi xuống từng tầng hạt phấn. Hạt phấn rơi xuống trong lòng chàng, có chút ngứa.
Nhấn Mở Bình Luận