Lúc ở cửa, cô cũng nhln thây Vạn Nhất, nhưng vần cứ đi mà không nói gì.
Sau khi Tô Yên rời đi, Vạn Nhất mới đi vào phòng bệnh: ‘Đại ca, trong lòng anh rõ ràng là đang hy vọng cô Tô ở lại, vậy sao lại để người ta đi.”
“Lắm mồm.” Lục Cận Phong quáng cho anh ta một cái ánh mât lạnh lùng.
Vạn Nhất kéo ghê sang ngôi: ‘Em mà không lắm mồm, thi cô Tô cũng đã không đến bệnh viện thăm anh rồi. Đại ca à, đừng ở trong thời kỳ chiến tranh lạnh này quá lâu, nêu không tinh cảm cũng sẽ dân nguội lạnh mất. Với tài sắc của cô Tô, thiếu gì đàn ông theo đuổi, đến lúc đó thì đừng có hổi hận.”
Lục Cận Phong trâm mặc không nói.
Lúc này y tá bước vào: ‘Anh Lục, thủ tục xuất viện của anh đã làm xong, anh cỏ thể xuất viện rồi.*
Lục Cận Phong lật xem tờ báo, mặt không chút biếu cảm: “ở lại vài ngày nữa.“
“Há?” Cô y tá kinh ngạc.
Làm gì có người nào nghiện nâm viện?
Vạn Nhất lập tức hiếu được ý đò của Lục Cận Phong, anh ta mừng rỡ, và nói với y tá: ‘Gia hạn tiền phòng thêm một tháng.”
Tô Yên trớ về công ty, nhưng lại không tập trung lâm.
Không gặp còn đỡ, sau khi gặp rồi, lòng cô cứ lên lên xuống xuống, ký ức lúc bên nhau lại thính thoảng lại xông lên tim.
Tô Yên lác lác đằu, không được suy nghĩ nữa, chia tay rồi thì dứt khoát một chút.
Tô Yên đến phòng uống nước rót nước, thấy một đám đồng nghiệp đang tám chuyện, họ thấy cô thì nhanh chóng kéo luôn cô vào.
“Trợ lý Tô, cô có thân với Tãn Nhã Hân đến cùng công ty con với cô không?”
“Không thân lẳm, sao vậy?” Tô Yên không hiếu gì.
Sau khi vào tổng công ty, cô còn chưa từng gặp qua Tân Nhã Hân, nếu không phải là dồng nghiệp nhẳc đến, cô cũng quên mất cô gái cùng đến tống công ty học hỏi với mình này.
“Lúc nãy tôi nhìn thấy cô ta cùng Phó tổng giám đốc Lục cùng đi thang máy lên tầng, cô ta cùng công ty con với cô, tôi còn tưởng là trợ lý Tô biết cô ta có lai lịch gì chứ.”
Tân Nhã Hân đến rồi?
Tô Yên cũng rất tò mò.
Lại cỏ đông nghiệp ngưỡng mộ nói: “Cô nàng Tân Nhã Hân đỏ rất xinh đẹp, thân hình lại tuyệt vời, ngực to eo thon, đến con gái như tôi cũng ngưỡng mộ.”
“Lúc nãy tôi nhìn thấy eo cô ta, có lẽ đến một bàn tay cũng có thế nẳm, trong đám người chúng ta cũng chỉ có trợ lý Tỏ có thế so được.”
Tô Yên nghe thấy, lân đau tiên cẩm thây tò mò vẽ một người như vậy.
Rốt cuộc cô nàng Tản Nhã Hân này có lai lịch gì?
Trong phòng uống nước đang trò chuyện vô cùng sôi nối, đột nhiên có một người đẹp mặc một bộ váy liền áo màu đó đi vào.
Tô Yên nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh nói: “Đó là Tãn Nhã Hân đó.”
Quá đẹp.
Tô Yên không nhịn được mà nhìn cô ta thêm mấy cái. Cô ta rất trẻ trung, có lẽ chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, gương mặt tràn đầy collagen.
“Chào mọi người.” Tăn Nhã Hân chủ động chào hỏi mọi người, cười cười dùng ly nước đi rót nước.
Đồng nghiệp đứng ngay máy rót nước lập tức nhường chỗ.
Tân Nhã Hân cười nói: “Cảm ơn.”
Đồng nghiệp vội nói: “Không cân khách sáo.”
Tân Nhã Hản rót nước xong, ánh mât rơi lẻn lên người Tô Yên: “Cô là con gái nuôi mà nhà họ Lý vừa nhận nuôi, Tô Yên sao?”
Chuyện này cũng không phái bí mật gì, cá công ty hàu như ai cũng biết cô là con gái nuôi cúa nhà họ Lý.
Tô Yên thán nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Tôi lè Tãn Nhã Hân, rất vui được làm quen với cô. Vốn dĩ lè thứ hai tôi đã đến trình diện cùng cô rồi, nhưng tôi đột nhiên đố bệnh, nên mới kéo dài đến hôm nay mới tới.” Mặt Tãn Nhã Hân tràn đầy ý cười: “Hy vọng sau này có thế cùng nhau làm việc vui vé.”
Tô Yên cười nhạt: “Làm việc vui vẻ.”
Dù Tàn Nhã Hân rất thân thiện, Tô Yên vãn cảm thấy không tự nhiên lám.
Sau khi ờ trong phòng uống nước một lúc, Tô Yên quay v’e vj trí tiếp tục làm việc của mình.
Không có người nhà họ Tô quấy nhiẻu, cô khó có khi được yên tĩnh mấy ngày.
Hôm nay tan làm hơi sớm, Tô Yên đi ngang qua chợ, xuống xe đi vào mua một chút đõ ãn, ròi mua một con gà về hầm canh.
Mặc dù Lục Cận Phong nói anh xảy ra tai nạn không liên quan đến cô, nhưng về lý, cô vần nên làm chút gì đó.
Tô Yên cứ thuyết phục bân thân như vậy. Sau khi hầm xong canh, sáng sớm hôm sau cô đến công ty sớm hơn một chút, đợi ờ trước cửa vãn phòng cúa Vạn Nhất.
Khi Vạn Nhất đến, cô đưa bình giữ ấm cho anh ta.
Vạn Nhất nghi hoặc: ‘Đây là…’
“Canh gà’
Vạn Nhất cảm thấy được yêu thích mà hoảng sợ: “Cô Tô, cô đối xử với tôi thật tốt, mới sáng sớm đă mang canh gà đến, thật là ngại quá.”
“Không phải cho anh, lè cho anh ấy.” Tô Yên nói: “Làm phiền anh Vạn lúc đến bệnh viện thì mang qua đó giúp tôi.”
“Cho lão đại à, cô Tô, cô nên tự mình mang qua đó chứ.” Vạn Nhất nói: “Nếu lão đại biết cô Tô tự mình hầm canh, châc chân anh ấy sẽ rất vui, hai người giảng hoà với nhau thì tốt
rồi.”