“Không phải tôi hầm, tôi mua ờ ngoài.” Tô Yên nói dối: “Anh hiếu lăm rồi, tôi chi là hỏi thâm anh ấy từ góc nhìn của một người bạn, không có ý gì khác, làm phiền anh.”
“Tối qua nửa đêm đột nhiên lão đại đau đầu, bác sĩ nói có lẽ là di chứng.” Vạn Nhất vừa mở miệng đã nói lung tung: “Bác sĩ còn nói, có lẽ mát anh ấy cũng sẽ không nhìn thấy, vì trong não cúa anh ấy còn có máu tụ. Cô Tô, cô đừng thấy bẽn ngoài lão đại không bị thương gì, thực ra anh ấy bị thương ớ bên trong đấy.”
Tô Yên đã mâc bảy một lần, đương nhiên sẽ không dẻ dàng tin Vạn Nhất lần nữa:
“Hai chúng tôi chia tay rồi, dù sao anh ấy có thế nào cũng không liên quan đến tôi.”
Tô Yên cảm thấy không thế dây dưa không dứt khoát.
“Không thể làm người yêu, cũng không đến mức làm người xa lạ mà, tốt xấu gì cô cũng từng yêu đương với lão đại.” Vạn Nhất nói quá lên: “Sau khi lão đại chia tay, anh ấy không ãn cơm không uống nước, hôm qua cô cũng thấy rồi đó, anh ấy đã sụt mấy ký rồi.”
Tô Yên:”…”
Cô thật sự không nhìn ra.
Vạn Nhất nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn Tô Yên đi
thâm Lục Cận Phong lần nữa thôi.
Vạn Nhất than thở nói: “Nếu lão đại thật sự bị mù, hoặc là có chuyện gì đó, thì tôi phải sống thế nào đây.”
“Hửm?” Tô Yên nhìn Vạn Nhất với ánh mảt kỳ lạ.
Vạn Nhất ý thức được minh nói sai rồi, cười xuề xoà nói: “Lỡ miệng lỡ miệng, tôi và lão dại tuyệt đối không phải là kiểu đó, hai chúng tôi hoàn toàn trong sạch.”
Tô Yên mím môi: “Giao canh gà cho anh đấy, tôi đi làm đây.”
Nói xong, Tô Yên quay v’ê vị trí của minh.
Vạn Nhất câm bình giữ nhiệt, xem ra con đường theo đuổi vợ của lão đại vần còn rất dài.
Vạn Nhát mang canh gà đến cho Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong thán nhiên liếc một cái: “Mang đi.”
“Đây là do cô Tô tự mình hầm đấy, bảo em mang đến cho anh.”
Anh ta mặc kệ có phải là do Tô Yên hầm hay không, dù thế nào thì anh ta cũng cho là do Tô Yên hầm. Vạn Nhất để bình giữ nhiệt xuống: “Em để ở đây, ãn hay không tùy anh.”
Vừa nghe nói là do Tô Yên mang đến, đáy mắt Lục Cận Phong xẹt qua chút ánh sáng khác thường, nhưng vẳn kiêu ngạo không chịu ăn canh gà.
Trong lòng Vạn Nhất thềm phí nhổ, đê’ em xem anh có thê nhịn được bao lâu.
“Đúng rồi lão đại, Lục Thừa Mẫn trở vê rồi.”
Sâc mặt của Lục Cận Phong binh thẩn: “ừm, tôi biết rồi”
Sâc mặt Vạn Nhất nghiêm trọng: “Có lẽ anh ta sẽ cỏ hành động lởn, dù sao em cũng không tin anh ta trở vê vl Lục Gia Hành, nếu hai cha con đó mà liên kết với nhau thì sau này sẻ rất phiền phức.”
“Hạ Vũ và Hạ Huy vản luôn canh chừng.” Lục Cận Phong không phái là không có chuấn bị.
Lúc này Vạn Nhất mới phát hiện, mấy ngày nay đúng là không nhìn thấy Hạ Vũ và Hạ Huy.
Vào lúc nào, giọng của ông Tiết truyẽn đến từ cửa phòng.
“Vết thương này cũng đâu nghiêm trọng, vắn chưa thế xuất viện sao?”
Ông Tiết dân theo Hạ Phi đứng cửa ra vào. Nghe nói Lục Cận Phong bị thương phải nằm viện, nên hai người cố tình đến đây.
“Ông Tiết, sao ông lại đến dây?” Vạn Nhất cười nói: “Lão đại muốn ở trong bệnh viện thêm vài ngày đế chữa trị vết thương.”
“Anh bị đá rồi à?”
Người nói không phải ai khác, chính là Hạ Phi.
Hạ Phi bĩu môi, giọng điệu rất khinh thường.
Sác mật Lục Cận Phong tối đi: “Một đứa nhóc như em thì biết cái gì.”
“Xem ra là thật sự bị đá rồi.” Hạ Phi lâc lư cái đầu nhỏ, ngồi xuống sofa: “Đây là thẹn quá hoá giận à.”
Lục Cận Phong:”…”
Hạ Phi bày ra dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, nói: “Mấy chuyện này tôi có kinh nghiệm nhất, mấy chị gái và em gái trên đảo đều vô cùng thích tôi, không phải chỉ là tán gái thôi sao? Rất dé, hay là đế tôi chỉ anh mấy cách nhé.”
Lục Cận Phong:”…”
Anh còn cần một thằng nhóc đến dạy mình yêu dương, theo đuổi phụ nữ như thế nào sao?
Vạn Nhất âm thầm giơ ngón tay cái với Hạ Phi, cũng chỉ có Hạ Phi mới dám chọc giận Lục Cận Phong.
Mặt Lục Cận Phong lạnh lùng: “ông Tiết, hôm nay hai người nén trở về đáo rồi đấy.”