ông Tiết và Hạ Phi cũng đã ra khỏi đào lâu rồi, những gì nên làm cũng đã làm hết rồi.
Hôm nay, ông Tiét dãn Hạ Phi đến là đế tạm biệt Lục Cận Phong.
“ừm, chiẽu nay chúng tôi đi.” ông Tiết nhìn Hạ Phi một cái, nói với Lục Cận Phong: “Lần này trở về đảo, không biết lần sau ra khỏi đáo sẽ là khi nào, Hạ Phi nghe nói cậu nâm viện, nên muốn đến đây thâm cậu.”
Hạ Phi nghe thấy tâm tư của mình bị vạch trần, bĩu môi: “Con đâu có, con mới không thèm cố tình đến thâm anh ta, con đến đế nhắc nhớ anh ta, đừng quên giao hẹn giữa chúng ta.”
Lục Cận Phong cong môi: “Đợi em phá vỡ bất kỳ kỳ lục của tôi ở trên đảo, tôi sẽ tự mình đến đảo thăm em, và hứa với em, em muốn bất kỳ thứ gì, tôi cũng có thế cho em.”
“Thật sao?” Mát Hạ Phi lấp lánh: “Một lởi đã định.”
“Lời đã nói ra thl sẽ không thu lại.”
Đến thăm Lục Cận Phong một lúc, Hạ Phi đến lúc phẩi theo ông Tiết đi rồi.
Trước khi đi, Hạ Phi lại hói một câu: “Anh chắc chắn không cân tôi dạy anh vài chiêu đế tán gái?”
Lục Cận Phong kiêu ngạo như vậy, sao có thế đè’ một đứa nhỏ dạy minh chứ.
Vạn Nhất vui vẻ nói: “Hạ Phi, lão đại không học, cậu dạy tôi đi, dạy tôi vài chiêu tán gái đẽ’ tôi không độc thân nữa.”
Thực ra Vạn Nhất cũng không thật sự xem lời nói cúa Hạ Phi là thật, anh ta chi là muốn trêu chọc cậu bé thôi.
Một đứa nhỏ bôn tuồi hơn, có biết gl là tán gái đâu chứ.
“Được thôi, nê’ tình anh đã ớ cùng thôi nhiêu ngày như vậy, tôi dạy vài chiêu vậy.” Hạ Phi bày ra dáng vẻ miền cưỡng, nói: “Theo đuối con gái chỉ cần hai chiêu là đủ rồi, khổ nhục kế và quấn lấy không buông.”
Lục Cận Phong nghe thây, mẳt sáng lẽn.
Vạn Nhất cũng rất ngạc nhiên, hai cách này, không càn nói cũng biết là thật sự có thế dùng.
Hai cách này kết hợp với nhau sẽ là bất khá chiến bại.
Lục Cận Phong cứ ớ trong bệnh viện, đây không phải là đang dùng khố nhục kế sao?
Trước mât thì thấy không quá hiệu quả gì lầm, nhưng tốt xấu gì Tô Yên đã mang canh gà đến rồi.
Vạn Nhất giơ ngón tay cái lên: “Hạ Phi, hay, không ngờ cậu cũng thật có cách, học từ đâu thế?”
“Từ trong sách đấy.” Hạ Phi nói: “Đừng thấy tôi nhỏ, chí cần là thứ tôi đă xem qua một lần, thì không có gì là không học được.”
Đúng là về phương diện này, Hạ Phi rất giỏi, nâm vững một việc ròi suy luận ra việc khác, khá nâng ghi nhớ lại rất tốt, nhìn qua ròi sẽ không quên, cho dù là khá nãng học tập hay khá năng sáng tạo thì cũng rất đáng kinh ngạc.
Ông Tiết là người có cám giác sâu sâc nhất về việc này.
Lục Cận Phong nói: “Những thứ trong sách không phải tất cá đều bình thường, em phải có sự phán đoán của riêng mình.”
“Tôi biết.”
Hạ Phi vẵn biết mình cần học hỏi.
Qua lại mấy ngày, Lục Cận Phong cũng rất thích đứa nhỏ này.
Hạ Phi không giống vởi những đứa trẻ bình thường, hoàn toàn không thế giao tiếp với cậu bé theo tư duy của một đứa nhỏ, không thể xem Hạ Phi như một cậu nhóc được.
ở trong bệnh viện một lúc, ông Tiết dản Hạ Phi rời khỏi bệnh viện.
Lúc trước khi đi, Hạ Phi quay đau nhìn cá thành phố một cái, hôm nay cậu bé rời khỏi đây rồi, không biết lúc nào mới lại ra khỏi đáo.
Lần này cậu bé ra khỏi đáo, quan trọng hơn là muốn tìm em trai.