Sau khi hai người thất lạc thì đã hoàn toàn mất liên lạc.
Đế Đô lớn như vậy, tìm người như mò kim đáy biến, hơn nữa đã qua lâu như vậy rồi, cũng không biết em trai thế nào rồi.
Hạ Phi nghĩ đến lời hứa của Lục Cận Phong, chỉ càn cậu bé phá vỡ ký lục trên đáo thì sẽ có thế đưa ra yêu cầu, bào Lục Cận Phong giúp mình tìm em trai.
“Hạ Phi, đi thôi.” ông Tiết lên xe, thúc giục.
“ừm.”
Hạ Phi lên xe, taxi vừa chạy, thì có một chiếc taxi khác đến, mà người xuống xe chính là Tô Yên.
Tô Yên nghĩ nghĩ, vẵn là nên đến thăm anh một chút.
Cô nhìn thấy xe của Vạn Nhất ở bãi đậu xe, biết anh ta ở đây, cô đợi một lúc, đợi Vạn Nhất lái xe đi ròi, cô mới đi lên tầng vào khu nâm viện.
Tô Yên lưỡng lự trong hành lang, như một con mèo lén la lén lút, cô vản chưa suy nghĩ kỹ nên đối mật với Lục Cận Phong như thế nào.
Vào lúc cô đang nghĩ nên bât đàu thế nào, thì đột nhiên cô nhìn thấy một cô gái đi vào phòng bệnh cúa Lục Cận Phong.
Cô gái đó rất có khí chất, vừa trẻ trung lại xinh đẹp.
Cô quen Lục Cận Phong lâu như vậy, nhưng chưa từng quen người bạn nào của anh.
Cô gái đó lè ai?
Sếp cười à?
Cố ấy hoa mât sao?
Emily chớp chớp mât, nhìn lại thì thấy Lục Cận Phong không có biếu tình gì, lúc này mới thờ phào một hơi.
Quả nhiên là mình hoa mát rồi.
Một núi bảng ngàn năm như boss sao có thế cười chứ.
Emily báo cáo công việc, nói: “Tồng giám đốc Lục, gần đây Phó tổng giám đốc Lục rất thân thiết với mấy đổng sự, chúng ta có cần làm gì không?”
Lục Cận Phong đột nhiên nói: “Thư ký Ngải, rót cho tôi ly nước.”
“Vâng.” Emily mau chóng rót nước.
Lục Cận Phong: “Gọt một quả táo nữa.”
“Tống giám đốc Lục, anh đói rồi sao?” Emily nói: “Hay là tôi đặt một phần đõ ãn cho anh nhé.”
“Không cần, gọt quà táo là được rồi.” Lục Cận Phong uống nước, ãn táo, lại bảo Emily mang ghế đến ngồi bên cạnh.
Emily được yêu thích mà lo sợ, đương nhiên cô ấy sẽ không tự mình đa tình cho rằng sếp nhìn trúng mình.
Cô ấy đã theo bên cạnh Lục Cận Phong nhiều năm, quan trọng nhất lè hiếu rõ vị trí cùa mình.
Trước giờ Emily đều là chấp hành mệnh lệnh, sẽ không nghi ngờ.
Tô Yên ở góc nhìn thấy hết cảnh tượng trong phòng bệnh, vừa uống nước vừa ăn táo, lại còn ngồi gần như vậy, hai người không có gì mới là lạ.
Bởi vì cách một khoảng, Tô Yên không nghe rõ hai người kia nói gì, nhưng từ động tác thì thấy quan hệ của hai người không đơn giản.
Tô Yên trực tiếp xoay người rời đi, bên người Lục Cận Phong đã có người châm sóc, làm gì cần cô đến thàm nữa.
Tô Yên không ý thức được bản đang ghen tức, rời khỏi bệnh viện với tâm trạng không vui, rồi lại nhận được điện thoại của sớ cảnh sát.
Lúc đầu Tô Yên tưởng sờ cảnh sát tìm cô là vì chuyện Trâu Quang phỉ báng. Về chuyện đó, cô đã tìm luật sự truy cứu trách nhiệm, Trâu Quang một mực kháng định là do Tô Vân sai khiến, Tô Vân lại rũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm, cũng một mực nói không quen biết Trâu Quang.
Cuói cùng chỉ có thế khởi tố Trâu Quang.
Cũng xem như là một lời cảnh cáo dành cho Tô Vân.
Tô Yên đến sở cảnh sát, còn chưa kịp hỏi rõ chuyện gì, một cục bông mềm mại đã nhào vào lòng cô: “Dì xinh đẹp, Tiếu Vũ rất nhớ dì, một ngày không gặp như cách ba thu, chúng ta đã cách mấy mùa thu rồi đấy.”
Tô Yên:
Sau khi nhìn rõ đây là Tiểu Vũ thông minh lanh lợi, Tô Yên vừa bất ngờ vừa vui mừng.