“Vâng” Hạ Vũ Mặc ngoan ngoãn ngôi trên ghế.
Tô Yên yên tâm đi giao tài liệu.
Đã gần tám giờ, Lục Cận Phong còn chưa về sao?
Đây là lần đầu tiên Tô Yên đến vãn phòng tổng giám đốc, cô đứng à cửa gõ cửa, nhung bẽn trong không có động tĩnh gì.
Tô Yên nghi ngờ mờ cửa, văn phòng rộng lớn thênh thang trống không.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng nghỉ trong văn phòng làm việc truyền ra.
Không phải chứ.
Lẽ nào Lục Cận Phong đang… tầm trong đó?
Tô Yên định đặt tài liệu xuống rồi rời di thl cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, Lục Cận Phong câm khăn tâm đứng ở cửa.
Tô Yên vô thức quay đâu lại, khi nhln thấy người đứng ở cửa, cô sợ đến suýt chút nữa mất hòn.
Lân này cỏ không sợ vết sẹo trên mặt Lục Cận Phong mà là bởi cẩnh trước mât.
Ngay lúc đỏ, cô dường như có cám giác nhìn thảy Lục Cận Phong trong căn phòng cho thuê, Lục Cận Phong, bạn trai lái taxi trực tuyến của cô, hình như lại cùng là một cùng với Lục Cận Phong nắm quyên nhà họ Lục.
Nêu không phải cỏ vết sẹo đáng sợ trẽn mặt Lục Cận Phong, thl cô suýt chút nữa đả cho rằng trước mặt là bạn trai cũ của minh.
Cô đã chia tay với Lục Cận Phong rồi, cũng xem như bạn trai cũ rồi.
Tô Yên nhanh chóng cúi đầu: “Cậu, cậu cả Lục, tài liệu tôi đã mang đến rồi đây.”
“ừ.”
Một âm tiết duy nhất, giọng nói êm dịu và đay sức hút, sâu láng lại cực kỳ dề nghe.
Lục Cận Phong từ từ tiến lên, bước về phía Tô Yên.
Tô Yên ngửi thấy mùi sữa tầm toát ra từ trên người Lục Cận Phong càng ngày càng đậm, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Lục Cận Phong càng ngày càng gân cô, một bước hai bước…
Sau đó anh ép cô vào góc tường.
“Cô hôi hộp lâm à?”
“Không, không có.” Tô Yên nhìn chằm châm đi nơi khác, không dám nhìn vào ánh mât Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong cười lạnh: “Trốn khói lẻ cưới, giờ lại chạy đến công ty tôi đi làm, cô Tô, cô đây là lạt mẽm buộc chặt à?”
“Tống giám đốc Lục, cậu hiếu lầm rồi, tôi chí đơn giản là muôn làm việc mà thôi * Tô Yên kiên nhẫn giải thích: “Tôi thực sự không có ý khác với anh.”
Ánh mắt Lục Cận Phong nặng nề nhìn châm chầm Tô yên, im lặng rất lâu mới nói: ‘Tại Sao?”
“Hờ?”
Tô Yên có chút không rõ, cô không hiếu Lục Cận Phong đang hỏi cái gì.
Cái gì tại sao?
Kỳ thật, bản thân Lục Cận Phong cũng không biết ý anh đang hỏi là gì, muốn hỏi Tô Yên vì sao lại chia tay?
Tại sao lại lừa anh?
Tại sao lại không đến bệnh viện thám anh?
Hỏi cô thật sự tuyệt tình đến vậy sao?
Lục Cận Phong đột nhiên cười tự giễu: “Cô Tô thật cởi mở.”
Nói chia tay lè lập tức cắt đứt sạch sẽ.
Lục Cận Phong ngực như bj nhồi bông, bị chặn lại, lồng ngực buồn bực vô cùng.
“Hả?” Tô Yên cảm thấy lởi này Lục Cận Phong không cách nào giải thích được, quái gờ khiến người ta nghe không hiểu được.
Lục Cận Phong có cảm giác vồ lực như đấm vào bông.
Tô Yên có thể đá Sở Hướng Nam xuống nước, cắt đứt xong có thể tốt với anh ngay, anh còn có thể mong đợi Tô Yên lưu
luyến gì đó với mình nữa sao?
Lục Cận Phong nhíu chặt mày: Tô Yên, cô có từng thật lòng yêu một người không?”
Tô Yên bị hỏi không hiểu ra sao.
Nhưng trong tiêm thức vần nghĩ vê vân đề này.
Lúc ở bên Sở Hướng Nam cô cũng nghiêm túc, lúc ở bên Lục Cận Phong, cô cũng thử nói lời yêu, hay nói đến tưong lai của hai người.
Nhưng mà…
“Tống giám đốc Lục, tôi…”
Tô Yên còn chưa nói xong, đă bị một giọng nói non nớt cầt ngang.
“Chị ơi, em buồn vệ sinh.”
Sự xuất hiện của Hạ Vũ Mặc làm Lục Cận Phong sững người.
Vừa nhìn Lục Cận Phong đã nhận ra được đó chính là đứa bé đã gọi Tô Yên là mẹ trong bữa tiệc nhận người thân.
“Đứa bé này sao lại ớ đây?” Lục Cận Phong kinh ngạc, vô ý thức hỏi lên.
Lúc trước cách một khoáng nhất định, cũng chưa từng nhìn qua, nhưng lúc Hạ Mặc Vũ xuất hiện trước mặt Lục Cận Phong, anh luôn có cảm giác quen thuộc với nỏ.
Trong lòng Tô Yên căng tháng, cười khan giải thích: “Là tôi dản đến.”
“Chị ơi, em mầc tiếu.” Hạ Vũ Mặc kẹp lấy hai chân, dáng vẻ gấp gáp: “Không nhịn được nừa rồi.”
“Nhịn một chút, chị dẵn em vào nhà vệ sinh ngay đây.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cúa Hạ Vũ Mặc, Tô Yên cũng lo lâng.
Tô Yên nhìn thấy phòng nghi cúa Lục Cận Phong mớ cứa, lập tức nói với Lục Cận Phong: “Tống giám đốc Lục, mượn nhà vệ sinh một chút, giải quyết việc gấp.” Cô bẽ Hạ Vũ Mặc chạy nhanh vào vệ sinh phòng nghỉ.
Phòng làm việc cách nhà vệ sinh công cộng một khoáng, Hạ Mặc Vũ hân là không nhịn được.
“Tô Yên.” Lục Cận Phong chi kịp hét lên một tiếng.
Tô Yên nhanh chóng cởi quần cúa Hạ Vũ Mặc, bới vì bòn cầu quá cao, Hạ Vũ Mặc không nhịn được nữa, trực tiếp đi tiếu, tiếu ra khắp noi.
Lục Cận Phong đi theo vào, nhìn nước tiếu vương vãi khâp sàn, thần kỳ là vậy mà anh không hề tức giận.
Ngay đến bán thân anh cũng cám thấy kinh ngạc.
Lục Cận Phong có bệnh sạch sẽ, nếu là như vậy trước đây, anh đã ném người ta ra ngoài rồi.
Tô Yên dọn dẹp nhà vệ sinh, xả sạch nước tiếu trên sàn, đưa Hạ Vũ Mặc đi rửa tay.
Mùi sữa tầm tràn ngập phòng vệ sinh, ngay cả hơi nước cũng không tan.
Lục Cận Phong đứng ở cửa, nhìn Tô Yên đang rửa tay cho Hạ Vũ Mặc, cảnh tượng này khiến người ta cám thấy ấm áp, không nỡ quấy rầy.
Hạ Vũ Mặc đi tiếu xong mặt mày thoải mái, rứa tay lau sạch sẽ: “chị ơi, có thể tan làm được chưa? Em đói bụng lầm.”
Tô Yên cũng muốn tan làm, nhưng ông chủ lớn vẫn ở đây không nói lời nào.
Tô Yên liếc vê phía Lục Cận Phong, nở một nụ cười tươi rói: “Tổng giám đốc Lục, xin hỏi có thể tan sở dược hay chưa?”
Lục Cận Phong sợ vết sẹo trên mặt sẽ khiên Hạ Vũ Mặc sợ hãi, nên đã dẳp mặt nạ.
“Đứa bé này…” Lục Cận Phong nhìn chầm chầm Hạ Vũ Mặc: “Nó cùng Trâu Quang diẻn một vớ kịch, suýt chút nữa hủy hoại toàn bộ danh tiếng của cô, sao cô lại ờ cùng nó được vậy?”
“Tiếu Vũ không cha không mẹ, Trâu Quang lại vào cục cảnh sát rồi, không ai chăm lo cho Tiếu Vũ hết, tôi cảm thấy đứa bé này rất đáng yêu, nên nhận nuôi” Tô Yên nói: ‘Tiếu Vũ còn nhó như vậy, không thế phản rõ phái trái, cũng không thế đế nó rơi vào tay ké xâu được.”
Lục Cận Phong rất ngạc nhiên, không ngờ Tô Yên lại nhận nuôi đứa tré này.
“Cô còn chưa kết hôn… lại nhận nuôi một đứa bé, bạn trai cùa cô không có ý kiến gì à?”
Tô Yên tháng thán nói: “Tôi đã chia tay với anh ấy rồi.”
Lục Cận Phong nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng dưới lớp mặt nạ.
Tô Yên thẳng thân nói như vậy, thậm chí còn không nhân ra được chút hoài niệm nào trong giọng điệu của cô, điêu này khiến Lục Cận Phong càng cảm thấy khó chịu.
Lục Cận Phong klm nén cảm xúc của minh: “Vậy thl sau này cô cũng phải kết hỏn với người khác, cô mang theo một đứa bé thế này, kết hôn sao được?”
Tô Yên nhún vai: “Ai nói con gái thl nhất định phải đi lấy chòng nào?”
Sau khi chia tay với Lục Cận Phong, Tô Yên thật sự không có ý định tlm một người đàn ông khác chứ đừng nói đến chuyện kết hôn.
Có Hạ Mặc Vũ rồi, cô cảm thây cuộc sông của minh quá viên mãn, cô không cần một người đàn ông nào cả.
“Cô thực sự chia tay với bạn trai của cô rồi à?” Lục Cận Phong cô ý hỏi, khẽ cười: “Trước không phải nói không phẩi anh ta thl không lấy chông sao? Hay là nói lúc ấy cô là gạt tôi?”
Tô Yên gặp khó rồi, cô không thế nói chuyện tình cảm riêng của mình với Lục Cận Phong được, cũng không thế thừa nhận bàn thân vì muốn thoát mà nói dối được.
Ngay lúc Tô Yên khó xử, Hạ Mặc Vũ nhìn chầm chầm.
Hạ Mặc Vũ cũng nhìn chằm chằm Lục Cận Phong trước mặt, tay nhỏ chống nạnh: “Chú muốn theo đuối chị ấy hả? Chị ấy là của con, đợi con lớn lên, chị ấy sẽ đồng ý lấy con, ngang ngược cướp đoạt tình yêu không phải là việc làm cùa quân tử.”
Tô Yên ngấn người, đứa nhỏ này cũng biết ngang ngược cướp đoạt tình yêu.
Ánh mát Hạ Mặc Vũ nhìn Lục Cận Phong chính là ánh mát nhìn tình địch.