Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Lá cây lần lượt rơi xuống, lúc này thời gian dường như ngừng lại, Tô Yên nhìn có chút sững sờ, trong đầu chợt lóe vô số mảnh vỡ, vài hình ảnh chõng chéo lên nhau.
Năm nãm trước, cô bj Tô Vân hạ thuốc mê mất đi sự trong trâng, cô lờ mờ nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang đứng trước cứa sổ.
Đêm đó, cồ nhớ tới ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên người anh, bỏng lưng anh cao to, cô độc, gân như trùng khớp với cảnh tượng trước mặt.
Trái tim Tô Yên kẽ chấn động, ký ức v’ê đêm hôm đó lân đầu tiên hiện rõ trong tâm trí cô.
Đâu đột nhiên đau dữ dội khiến người đàn ông trong ký ức đột nhiên quay lại, nhưng cô chưa kịp nhìn thây dáng vẻ của người đó thl tiếng khóc của một đứa trẻ đã kéo Tô Yên từ trong mơ hồ trở về từ thực tại.
Tô Yên định thần lại, một người mẹ đang rất lo láng ôm đứa con ốm yếu khóc to bước vào đại sánh của bệnh viện.
‘Sao vậy?’
Một giọng nói trâm và ẽm dịu vang lên trên đầu cô.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Lục Cận Phong trước mặt, trong lòng thoáng hiện áo giác vạn năm.
Làm sao cô có thế đột nhiên nhớ vè cái đêm nãm năm trước?
Có lẽ đối mặt với Lục Cận Phong, làm cô cám giác có tội lỗi sâu sâc khiến cô nghĩ đến chuyện đỏ.
Tô Yên định thân lại, hỏi: ‘Bác sĩ của Tiếu Duy, là do anh tlm
sao?”
“ừm, tôi đã hứa với em rôi, cho dù là chia tay thi tôi cũng sẽ giữ lời hứa.” Nét mặt của Lục Cận Phong không chút biếu cảm, nói: “Bác sĩ Vương này là chuyên gia hàng đầu, một khi anh ấy đã lộ diện thì em có thế yên tâm rồi.”
“Cám ơn anh.” Tô Yên thực cảm kích: “Cánh tay của anh, vẳn ốn chứ?
Trước đó Lục Cận Phong nói cánh tay của anh đã bị trầy xước.
“Vản òn.” Vẻ mặt của Lục Cận Phong vẳn nhàn nhạt, như thế hai người họ không phải là những người rất quen thuộc, họ chí lịch sự như những người xa lạ.
‘Vậy còn dâu của anh?”
‘Vẫn Ổn.”
‘Ồ, vậy thì tốt rồi.”
Thái độ của Lục Cấn Phong quá lạnh nhạt, Tô Yên đột nhiên
cám thấy khó chịu.
Lục Cận Phong trước kia nhìn cô bâng ánh mât dịu dàng, luôn mỉm cười gọi cô là Yên Yên, đối với cô cũng là câu được ước thấy.
Lục Cận Phong đột nhiên trở nên lạnh nhạt, giông như một người xa lạ mà quen thuộc, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu, không thích ứng được.
Nhưng rõ ràng bọn họ đã chia tay, chuyện này là bình thường, hơn nữa còn là cô đá anh, cô còn mong Lục Cận Phong sẽ tươi cười chào đón cô sao?
Sự im lặng kéo dài đột nhiên chen giữa hai người.
Rõ ràng trời đã tạnh mưa và náng chói chang, nhưng cô vẵn cám thảy lạnh lẽo.
Lục Cận Phong nói: ‘Nếu như không còn chuyện gi nữa, vậy tôi di trước.’
“… Được rồi, không sao nữa rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi.” Tô Yên cố gâng nờ một nụ cười, giọng điệu giả vờ thoải mái.
Tô Yên nói xong, Lục Cận Phong thật sự xoay người rời đi không chút do dự nào.
Tô Yên:
Người đàn ông lật mặt còn nhanh hơn lật một cuốn sách.
Tô Yên đứng yên tại chỗ một lúc, quay trở lại phòng và dặn dò Tô Duy một tiếng, còn hỏi bác sĩ vê chi phỉ của cuộc phẩu thuật.
Bác sĩ nói sẽ không mất tiền, bệnh viện đã thay Tô Duy xin miễn giảm rồi.
Đây là một tin tuyệt vời.
Tô Yên sau khi liên tục cám ơn, muón trở lại công ty làm việc nên rời đi trước.
Tô Yên bât taxi ờ lối vào bệnh viện, đợi rất lảu nhưng vẫn không có xe.
Bây giờ là thời gian cao điểm.
Tô Yên đang định đi tàu điện ngâm thì một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, cửa số xe được kéo xuống, tài xế chính là Lục Cận Phong.
“Lên xe đi, tôi chớ em đi.” Lục Cận Phong chỉ liếc nhìn Tô Yên.
‘Không cằn đâu, tôi đi tàu điện ngầm.’
‘Khống phái tôi chở đi miẻn phí, em phải trá tiền.”
Tô Yên:
Anh chỉ coi cô như một người khách binh thường.
Nghĩ đến việc vừa rồi Lục Cận Phong giải quyết xong ca phầu thuật của Tô Duy, hon nữa còn trả tiền đi xe, ngồi xe ai cũng giống nhau cả thôi.
Tô Yên kéo cửa xe ra ngồi vào.
“Đi đâu?” Giọng điệu của Lục Cận Phong luôn lạnh lùng.
Trụ sở chính tập đoàn Lục Thị.’
Khởi động xe, Lục Cận Phong lái xe rất vững, bên trong xe rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, có chút ngượng ngùng.
Tô Yên tìm đẽ tài phá vỡ bâu không khí yên ảng này: ‘Xe của anh, vừa mới mua sao?*
Đây không phải là xe bỉnh dân trước đây.
“ừ.” Giọng điệu cúa Lục Cận Phong vần bình thường.
Tô Yên cười ngượng ngùng: “Làm sao anh biết bác sĩ Vương? Anh ây là chuyên gia quốc tế.”
“Vạn Nhất giới thiệu.” Lục Cận Phong trực tiếp dùng Vạn Nhất làm lá chân.
V*
*o:
Khóe miệng Tô Yên giật giật.
Lục Cận Phong dường như hỏi gì đáp nấy, nhưng lại có chút xa lánh.
Trong lòng Tồ Yên có một nổi buồn chán không nói nên lời.
Lục Cận Phong bát gặp biếu hiện của Tô Yên qua gương chiếu hậu, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mât anh.
‘Công ty mới cám thấy thế nào?’
“Cũng được.” Tô Yên nớ nụ cười nhàn nhạt: “Đồng nghiệp cúa tôi rất tốt, còn anh thi sao, gân đây anh…”
“Mẹ tôi đã giới thiệu đòi tượng cho tôi ròi.” Lục Cận Phong cât ngang lời Tô Yên, cố ý nói: ”CÔ ấy cũng làm việc gân trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị, vậy nên tiện đường đưa em đến dó.”
Hóa ra lè tiện đường đi.
Tô Yên trong lòng có chút thất vọng, trên mặt cố gắng nờ nụ cười: ‘Có đối tượng thì tốt ròi, người mà dì giới thiệu nhất định không tồi.”
“ừm, là một người tốt, tính tình tốt, dung mạo đẹp.” Lục Cận Phong quan sát sâc mặt Tô Yên, nói thêm: “Cũng rất dịu dàng.”
Dịu dàng?
Điều này ám chỉ rằng bạn gái cũ này đây không hề dịu dàng ư?
Tô Yên nhớ tới người phụ nữ mà cô nhìn thấy trong bệnh viện ngày hôm đó, hần là đối tượng mới cúa Lục Cận Phong.
“Còn em?” Lục Cận Phong hói: “Em đã tìm được bạn trai mới chưa?
‘Cỏ rỏi.”
Tô Yên buột miệng nói ra, cố lẽ là do âm ức, động vào lòng tự tôn của cô, Lục Cận Phong đã có bạn gái, cô không thế đế mình bị khinh thường.
Nghe vậy, khỏe miệng Lục Cận Phong hơi nhếch lên: “ồ? Cô Tô động tác cũng rất nhanh.”
Một tiếng cô Tô đã khiến cho Tô Yên có cảm giác mình bị cậu cả Lục chí đích danh.
Giọng điệu cúa Lục Cận Phong pha trộn với một chút đùa cợt.
Người phụ nữ này thật là biết nói hươu nói vượn.
“Giông nhau cá thôi.” Tô Yên cười đáp lại.
Xe đồ ở dưới lảu công ty, Tô Yên lấy ví tiền ra: “Bao nhiêu tiên?”
Lục Cận Phong nghiêm nghị nói: “131.4 tệ, trả Alipay hay là tiền mặt.”
‘Lẻ bốn hào cũng lấy?’
“Ngành này của chúng tôi kiếm được tiền rất khỏ khản, một xu cũng phải lấy.” Lục Cận Phong đưa mã QR: “Cảm ơn.”
Tô Yên bĩu môi, vẫn lấy điện thoại di động ra thanh toán: “Nhìn đi, tối trả tiền rồi.”
Khóe miệng Lục Cận Phong nở nụ cười: ‘Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Tô Yên mớ cứa xuống xe, không thèm nhìn Lục Cận Phong lấy một cái, bước vào công ty.
Vạn Nhát muốn đến công ty xem một chút, nhưng vừa tới cửa đả thây Tô Yên bước xuống xe của Lục Cận Phong.
Hai người này làm hòa rồi sao?
Xe của Vạn Nhất cùng Lục Cận Phong lái xuống tâng hâm.
ở công ty, Lục Cận Phong vần đeo mặt nạ trị sẹo, đang thay quần áo thì Vạn Nhất bước ra khỏi xe.
“Đại ca, làm lành với cô Tô rồi à?” Vạn Nhất nói: “Em nghe nói anh gọi Vương Tân từ nước ngoài trở về đế phảu thuật cho em trai cúa cô Tô, khống cần trả bất cứ phí gì, có phải cô Tô rất cám động nước mât nước mũi cháy dài, chí muốn lấy thân báo đáp. “
“Nói nhiêu quá” Lục Cận Phong lạnh lùng liếc nhìn Vạn Nhất: “Cậu nghĩ Lục Cận Phong này thiếu nữ nhân sao? Nếu không phải là cô ấy thì không được?”
Vạn Nhất lấm bẩm nói: ‘ Nếu anh thật sự có thể buông bỏ người ta, thì đã không vội vàng xuất viện rồi.”
‘Hử?”
Lục Cận Phong liếc anh ta một cái, Vạn Nhất biết điều, cười híp mât nói: “Đại ca, ý em là cô Tô đã đá anh rồi, chúng ta không thế bỏ qua như thế được, chúng ta cũng phái giữ lại chút thế diện, đợi chút nữa lừa cô ây lên núi, gây chút phiên phức, đại ca làm anh hùng cứu mỹ nhân?”
Lục Cận Phong trâm mặc không nói gì, Vạn Nhất biết anh đã dồng ý.
Về phía Tô Yên, còn ngôi chưa kịp ấm mông, Lưu Hạo đi tới nói: ”TÔ Yên, bản thiết kế này có chút vấn đẽ, cô có thế đi tìm thầy Viên xem nên sửa thế nào.”
‘Thằy Viên đang ở chồ nào ạ?’
*ở trên núi Đào Hoa, nếu bây giò cô đi thì vản còn thời gian quay lại trước khi tan sở.’
Vừa nghe Tới núi Đào Hoa, Tô Yên lại thây hơi nhụt chí.
Từ công ty qua tới đó mất gân bốn mươi cây số, đi và vè là mất tầm khoảng ba, bổn tiếng rồi.
Đường lên núi lại gồ ghề, nói không chừng không kịp về trước lúc tan sở.
Nhưng mà này đang là trong giờ làm việc, Tô Yên cũng không nớtừ chối.
Lưu Hạo nói: “Lái xe của công ty đi.”
‘Được.’ Tô Yên đáp: ‘Tôi sâp xếp một chút sẽ đi ngay.*
Tô Yên vào nhà vệ sinh xong, lúc này mới đi xuống chỗ bãi đậu xe.
Cô lo mình sẽ không trở vẽ kịp trước lúc tan làm mới gọi điện thoại cho An Hĩnh trước: ‘Hĩnh Hĩnh, minh có chút chuyện phải lên núi một chuyến, buổi tối sớm cậu giúp mình tới nhà trẻ đón Tiểu Vũ nhé.”
Tiếu Vũ? Là ai?* An Hinh vẫn còn chưa biết chuyên Tô Yên nhận nuôi Hạ Vũ Mặc.
‘Khi nào về mình sẽ nói cụ thế với cậu sau, địa chỉ của nhà trẻ mình sẽ gửi vào điện thoại cậu, nhớ đi đón nha.* Tô Yên gửi địa chỉ xong xuôi, lúc này mới lái xe đi tới núi Đào Hoa.
Vừa lái xe ra khỏi công ty, sâc trời lúc nãy còn chói chang kia hiện tại đã phú xám đen, xem ra là sầp đổ mưa rồi.
Tô Yên lái xe ra khói trung tảm thành phố, chạy tháng vẽ phía núi Đào Hoa.
Cũng không láu sau đỏ, trời thật sự đã đố mưa.

Nhấn Mở Bình Luận