Tim Tô Yên đập loạn, dường như muôn nhảy luôn ra khỏi lông ngực. Cô mặc trên người áo khoác của anh, hoàn toàn bị hơi thở của anh bao quanh, đầu óc hoàn toàn trống rổng.
Lục Cận Phong hôn càng lúc càng sâu, có cảm giác như anh đang muốn nuốt luôn cô vào bụng.
Từ khi Tô Yên bất đầu nói chia tay, Lục Cận Phong ván luôn cám thấy lòng ngực mình rất nặng nề, như thế có tảng đá lớn đè lên vậy.
Anh thây khó thớ, chính bởi vì người con gái mà anh luôn dốc lòng muốn báo vệ và yẽu thương đó, trong lòng không chỉ không có anh, thậm chí còn đã sinh con với người khác.
Chưa kết hỏn đã sinh con!
Rốt cuộc đó là người đàn ông như thế nào, mới có thể khiến cho cô cam tâm tình nguyện sinh con ở cái tuổi xuân thì như thế?
Lục Cận Phong ghen tỵ với người đàn ông đó, ghen đến phát điên.
Anh không dám đi điều tra, không dám đi hỏi, hay thậm chí là nhẳc tới.
Sự ghen tỵ và tức giận bị đè nén hơn nửa tháng lại bạo phát vào đúng lúc này, anh hận không thể hung ác mà chiếm lấy cô, khiến cô chỉ thuộc về một mình anh.
Ý nghĩ điên cuồng này lần đầu tiên trỗi dậy mạnh mẽ đến thế.
Củi trong lò bếp bằng đất cháy đỏ rực, tiếng lửa tí tách bập bùng.
Tô Yên lúc này mới phản ứng lại được, cô nhận thức hành động hiện tại của cả hai bèn vội vã đấy Lục Cận Phong ra.
Người kia lại ôm cô chặt vào trong lồng ngực, mặc cho cô có vùng vầy như nào cũng không thoát ra được.
‘Ưm! ưm!’
Hành vi mất kiếm soát này của Lục Cận Phong khiến Tô Yên có hơi sợ.
‘Phập!”
Trên môi truyền tới một cơn đau rát.
Mùi máu tanh lan tràn kháp cả khoang miệng.
Môi của Tô Yên bj cán rách, Lục Cận Phong luống cuống buông cô ra: ‘Yên Yên, anh…”
Anh ân hận về hành động mất kiếm soát khi nãy của mình.
Cũng không hiếu tại sao, trong lòng Tô Yẽn lại cám thấy vô cùng uất ức.
Cô xoay mặt qua lò bếp, nhìn chăm chú vào đống lửa bập bùng, tự cười chế giễu: “Lục Cận Phong, có phải anh cẩm thấy, tôi quả thật là một người phụ nữ tùy tiện đúng không?*
Vừa nãy, cô cảm nhận được anh đang tức giận cùng mâu thuần.
Lục Cận Phong chau chặt ấn đường, nặng nề nhìn về phía Tô Yên.
Người bên đây khẽ run hàng mi, trong ánh mảt có chút mơ hô, mấp máy môi nói: “Vừa nãy chắc là trong lòng anh rất mâu thuần nhỉ. Anh hoàn toàn không phải không để ý gl tới quá khứ của tôi, ngược lại còn rất mực để ý. Cũng đúng thôi, có người đàn ông nào lại không đế ý chuyện người phụ nữ của mình mang thai con của người khác chứ.”
Lục Cận Phong là người sinh ra đã ở vạch đích, tính tình kiêu ngạo. Thân là cậu cá nhà họ Lục, sẽ không thế nào xài đồ cúa người khác đã dùng được.
Nhưng mà, anh lại cứ nhát định phái gặp Tô Yên.
Tô Yên lại cứ nhất định phải là người phụ nữ đã sinh con với người đàn ỏng khác.
Lục Cận Phong siết chặt tay thành nâm đấm, biếu cám lạnh lùng. Bồng, anh đấm một cú vào vách tường, trong nháy mât đốt ngón tay lại đỏ ứng, máu tươi chảy ra.
Tỏ Yên hoảng scr. “Lục Cận Phong, anh làm cái gì vậy?”
Cô vội vã lấy khăn câm máu cho anh.
Nhìn dáng vẻ người kia lo láng cho minh, Lục Cận Phong ngơ ngác nhìn chằm chằm cô. Sau đó lại đột ngột ôm chặt lấy cô vào lòng, giọng nói cũng nặng nề hán: “Yên Yên, chúng ta bât đầu lại đi.”
Trong lòng Tô Yên cả kinh.
Khoánh khắc đó, trong lòng cô vô cùng mâu thuản. Nghe Lục Cận Phong nói như thế khiên cô thấy rất vui, nhưng mà lấn trong sự vui thích đó lại là cám giác tự ti, không thế nào tách ra được.
Ánh lửa bẽn trong nhà bếp làm nổi bật lẽn khuôn mặt của hai người, tất cả mọi thứ xung quanh giông như phông nên, đều trở nên mơ hồ ngắt quãng.
Tô Yên ngửa dầu nhìn vào góc cằm rõ ràng của anh.
Cô không thể phủ nhận rằng Lục Cận Phong ở trong lòng mình đã chiếm một vị trí quan trọng, không thế nào phai mờ được. Cô rất muốn cứ thế mà gật đầu thật mạnh.
Thế nhưng…
‘Lục Cận Phong, chúng ta hãy nên bình tĩnh lại chút đi.’
Phàm là chuyện được quyết định dưới sự kích động, sẽ đều chí là những chuyện tôi tệ.
Tô Yên thoát khỏi lồng ngực cúa anh, thở phào một hơi nhẹ nhõm: ‘Lúc ban đầu chúng ta đêu quá hời hợt, mang tỉnh cảm ra làm trò đùa. Có thể đây là một cơ hội cho chúng ta, để hai người chúng ta có thể cùng nhau nghĩ kỹ lại. Con đường này, rốt cuộc có đi được tới đích hay không.’
Cả hai quen biết quá đột ngột, phát triến cũng nhanh chóng, giống như tất cà những cám xúc mãnh liệt đều được bộc phát ngay lúc đó. Mà bởi vì chuyện tình cám cúa cá hai quá mức êm đẹp, cho nên lúc xáy ra vấn đề cũng là lúc cá hai khó có thế vượt qua được nhất.
Tô Yên nói câu đó xong, quay người ra khỏi nhà bếp.
Sau lưng lại truyên tới giọng nói của Lục Cận Phong.
Tô Yên, anh chưa từng coi đó là trò đùa.*
Tô Yên sững người lại, có cảm giác như sâp khóc đến nơi rồi.
Cô không quay đầu lại, cũng không cảm giác được khóe miệng của mình đang khẽ cong lên.
Lục Cận Phong đứng yên tại chồ, nước mưa ngoài kia không ngừng lãn xuống trên mái hiên, phía xa là cảnh núi non hùng vĩ, tất cả hòa quyện lại thành một bức tranh non nước hữu tình.
Thây Viên đã sửa xong bán Thiết kẽ phác thảo, Tô Yên đứng dưới mái hiên, nhln v’ê phía xa.
Có lẽ đâ ở trong thành phố quá lâu, nay cách xa chốn náo nhiệt lại bổng cảm thấy thích cảnh núi non yên tĩnh như này.
‘Phong cảnh ỏ đây thật sự rất đẹp.” Thầy Viên chống gậy đi tới bên cạnh Tồ Yên: “Núi Đào Hoa này ndi tiếng là cảnh mặt trời mọc, cảnh tượng đó mới gọi gọi là tuyệt đinh, siêu đẹp mắt:
Mấy năm này Tô Yẽn luôn bận rộn với công việc, làm gì có tâm trạng mà đi ngâm mặt trời mọc.
Cánh bình minh ngày mới, thật sự cô vẩn luôn muốn ngắm thử một lân.
“Tôi còn phải mang bản thiết kế phác thảo về nữa, đành hẹn lần sau vậy. Lần sau rảnh rỗi nhất định sẽ tới.”
‘Người trẻ tuổi đều xốc ndi như thế, sõ người có thế điềm đạm được thật quá ít.’ Thầy Viên nói một câu có hàm ý sâu xa: ‘Có đôi khi, bó lỡ một lãn chính là bó qua cá đời, hối hận không kịp.“
Tô Yên im lặng.
‘Án cơm thôi.*
Lục Cận Phong bưng món ăn từ trong bếp ra ngoài.
Thây Viên ngửi được mùi thơm, bắt đầu thèm thuồng: “Tiếu Phong, lân gần đây nhất cậu nấu ăn cũng đẫ là chuyện của mấy năm trước ròi, kể ra lại thật sự là có hơi nhớ đó nha.”
Mấy năm trước?
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, hai người này đã quen biết nhau lâu vậy rồi sao?
Thây Viên nhìn về phía Tô Yên: “Ngôi xuống ăn một chút hãy đi:
Tô Yên liếc nhln đồng hô, đã sầp không còn kịp rôi.
‘Không được rồi thây Viên, hai người ăn đi, tôi phải về trước rồi, hôm nào lại đến ghé thảm.’
Bây giờ trời đã bớt mưa rồi, nếu không đi thì đợi đến tối đường sẽ càng khó đi hơn.
Giao Hạ Vũ Mặc cho An Hình, Tô Yên cứ luôn thấy không yên tâm cho lâm.
‘Anh đi cùng với em.” Lục Cận Phong cầm lấy chìa khóa xe: ‘Cụ Viên, hôm khác tôi lại ản cơm cùng với ông.”
Thây Viên gật đâu: ‘Vậy được, tôi cũng không giữ cô cậu lại nữa. Trên đường đi nhớ chú ý an toàn, đang có mưa, đường núi không dễ đi đâu.”
Lục Cận phong nhln vê phía Tô Yên: ‘Ngồi xe anh đi.”
‘Không được, tôi lái xe công ty tới đây, phải lái trở vê.‘
‘Vậy anh lái xe chở em.’
Đường núi gô ghề, trời lại sáp tối rồi, Lục Cận Phong không yên tâm để cô lái xe một mình.
Tô Yên nghĩ tới lúc bánh xe bj trơn trượt, cô vắn chưa thông thạo kỹ thuật này, cho nên cũng không dám mạo hiếm: “Vậy được thôi ’
Còn về chuyện xáy ra ớ nhà bếp, hai người cũng không có nhâc lại.
Tô Yên ngôi ở ghẽ phụ, Lục Cận Phong lái xe. Lúc xuống dốc, anh cũng không dám lái quá nhanh.
Phía bên trong xe yên tĩnh, Tô Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại đột ngột vang lên tiếng của Lục Cận Phong.
‘Mẹ của anh không có giới thiệu bạn gái cho anh.”
‘Hả?’ Tô Yên nhất thời chưa kịp phản ứng, quay đầu lại nhln Lục Cận Phong, sau đó mới nhận ra ý người kia muốn nói là gì bèn đáp.
“Vậy những chuyện mà anh đã nói trước đó?”
‘Cố ý chọc tức em thôi.”
Nghe thế, Tô Yên bổng nhịn không được mà bật cười.
Nhung mà, chiêu khích tướng của Lục Cận Phong quà thật có tác dụng. Bởi sau khi nghe tin anh có bạn gái khác, trong lòng cô quá thật có hơi không thoái mái.
‘Cô gái mà ngày đó tôi thây tới bệnh viện thăm anh, là ai?”
‘Đồng nghiệp.” Lục Cận Phong cũng không bị tính là nói dối. Emily là thư ký của anh, quan hệ của hai người là cấp trên cấp dưới, cũng coi như là dồng nghiệp rôi.
‘Công ty cua các anh còn có tài xế nữ lái xe công nghệ?” Tô Yên có hơi ngờ vực: ‘Tôi thấy dáng người cô gái kia quyến rũ, mặc toàn hàng hiệu, nhìn kiếu gì cũng không giống một tài xế lái xe công nghệ.”
‘Cô ấy là thư ký của sếp, không phải là tài xế.”
‘Vậy cô ây có phải là người mà anh yêu thích không?” Tô Yên bỗng cảm thấy có mối nguy hiểm.
‘Không cổ.” Lục Cận Phong trả lời chầc như đinh đóng cột, vào lúc này cũng không hề có chút do dự nào.
Dục vọng cầu sinh của ai mà không mạnh mẽ.
Tô Yên khẽ hừ một tiếng: ‘Có quỷ mới tin.”
Cô cũng không ý thức được bàu không khí giữa hai người đang vô tình giống như trước đây.
Lục Cận Phong ngoắc môi, nhìn Tô Yên mà nói: ‘Lân sau em có thế đích thân hỏi cô ây thử.”
Xe chạy tới khúc cua gât, phía đôi diện lại có xe đang lái tới. Lục Cận Phong giảm tốc độ né đi, chân đạp vào phanh xe, nhưng mà xe lại không hề cỏ tý phản ứng nào.
Lục Cận Phong lập tức đen mặt.
Phanh xe không ãn.
Con đường sau cơn mưa vô cùng lầy lội khó đi, rất dẽ trơn trượt, nếu không giám tốc độ xe sẽ rất dễ xảy ra chuyện không may.
Đây là chồ khúc cua, một bên là vách đá, một bên là sườn núi, chí cần không cấn thận một chút thôi là lập tức xe nát người mất.
Tô Yên thây xe đang muôn tông vào xe đôi diện, Lục Cận Phong lại không giảm tổc độ, người lái xe phía trước cũng bị dọa đến mức không biết phải làm sao, lạng lách trốn tránh sang hai bên.
Tô Yên kinh hoảng hỏi: “Lục Cận Phong, làm sao vậy?’
‘Phanh xe hỏng rồi, em ngồi yên đi.”
Lục Cận Phong rất bình tĩnh, nhanh chóng đưa ra lựa chọn, đánh tay lái, né chiếc xe đối diện, làm cho xe dán vào vách đá, dùng cách này đế giám tốc.
Va chạm kịch liệt giữa xe và vách đá dẫn đến sự xóc nảy khiến cho dạ dày trong bụng Tô Yên nhộn nhạo một hôi, cô khấn trương nẳm chặt dây an toàn, hai mắt chăm chú nhìn chầm chằm phía trước.
Tim muốn nháy lên tới cố họng.
Con đường núi này quá dốc, khúc cua có rất nhiều, tiếng ma sát giữa xe và vách đá vô cùng chói tai, tốc độ xe đă giám bớt một chút, nhưng vần không cách nào dừng lại như cũ.
‘Lục Cận Phong, chúng ta có thế sẽ chết ở chỗ này ư?‘ Bới vì sợ hẫi mà giọng nói của Tô Yên giông như vỡ òa.
Việc này quá mạo hiếm, bọn họ lúc nào cũng có khả năng sẽ lật xe, táng thân ở chồ này.
‘Đừng sợ, có anh ở đây.’ Lục Cận Phong nám lấy tay Tô Yên, giúp cô trấn tĩnh lại.
Một tay thì nhanh chóng đánh tay lái, làm cho xe cấn thận dán vào vách đá.
Xe đi qua một cái hố to, bởi vì tốc độ quá nhanh, chiếc xe dường như rời khỏi mặt đất, bay lên.
Cảm giác mất đi trọng lực làm Tô Yên sợ hãi nhám mát lại, tay nám chặt lấy Lục Cận Phong.
Nếu xe cứ tiếp tục lao xuống như vậy, lao xuống vách núi, hai người chí có thế chết ớ chỗ này.
Lục Cận Phong liếc mât nhìn Tô Yên một cái, ánh mắt nhìn vẽ phía trước, vẻ mặt nghiêm trọng.
Tô Yên nghe thây bẽn tai truyẽn đến giọng nói của Lục Cận Phong: *TÔ Yên, nhắm mẳt lại, đừng nhìn
Tô Yên vô thức muốn ngẩng đẳu, lại nghe thấy một tiếng vang lớn, là tiếng xe va vào vách đá, cô được Lục Cận Phong che chở ở dưới thân, bẽn tai là một trận nd vang, sau đó cái gì cô cũng không biết nữa.
Xe đụng vào sườn núi, toàn bộ xe bị lõm vào, xe cũng bị làm cho tát máy.
Xe cách vách núi chừng một mét thl dừng lại, lật nghiêng, mà tổn hại nghiêm trọng nhất ở thân xe chính là chồ người lái xe.
Vì để làm cho Tô Yên giảm bớt sự va đập, Lục Cận Phong tự mình đụng vào phía vách núi.
Hai người đều hôn mê ớ trong xe, mà Lục Cận Phong vắn duy trì tư thế bảo vệ Tô Yên ờ trong lòng.
Mưa vản đang tí tách rơi, giống như bông tuyết, dâng lẽn một màn hơi nước giữa ngọn núi.
Sau tiếng va chạm kịch liệt vang vọng núi rùng đỏ, không gian lại trở vê sự yên tĩnh, toàn bộ thế giới dường như chi còn tiếng mưa rơi nhẹ.
Không biết đả qua bao lâu sau, Tô Yên yêu ớt mở mắt ra, một giọt máu đỏ tươi từ trên trán Lục Cận Phong nhỏ xuống trên mặt Tô Yên.
‘Lục Cận Phong, Lục Cận Phong.” Tô Yên khó khãn mở miệng, nhưng Lục Cận Phong một chút phàn ứng cũng không có.
Tô Yên gấp đến độ khóc lên, trên trán anh toàn là máu, trên cánh tay cũng như vậy, cô muốn chạm vào anh, nhưng không thế vưon tới.
‘Tinh tinh tinh tinh tinh tĩnh…”
Là tiếng chuông điện thoại.
m thanh phát ra từ trong khe hở của xe, trong lúc va chạm điện thoại đã rớt vào đó.
Tô Yên muốn nhặt điện thoại, nhưng tay cô không cách nào với tới, bên trong xe đều là mảnh thủy tinh vỡ, mu bàn tay của Tô Yên trong lúc kiếm điện thoại bị mánh vỡ cât qua, trong nháy mắt máu tuôn trào.
Mà máu cúa Lục Cận Phong vẫn đang nhỏ lên người cô, cô đã không phân biệt được rổt cuộc trẽn người mình là máu của ai nữa.
‘Lục Cận Phong, tính lại đi, Lục Cận Phong…” Giọng nói cúa Tô Yên mang theo tiếng nức nó cùng sợ hãi: “Anh không được chết, nêu như anh chết, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho anh, em sẽ lập tức quay dâu tim một người còn đẹp trai hơn anh, quên di anh!”
Lục Cận Phong không có chút phản ứng nào, Tô Yên vừa vội vừa sợ, cô thử từ trong xe chui ra ngoài, chỉ có như vậy bọn họ mới có cơ hội sống sót.
Xe đang lật nghiêng lung la lung lay, hơn nữa Lục Cận Phong còn đang ớ trẽn người cô, chân cúa cô bị kẹt ở chò ghế ngòi, miền cưỡng cũng chí có thế chui được đâu ra.
Nước mưa đánh vào mặt khiến cho tâm mât trớ nẽn mơ hô.
Tô Yên chớp chớp mẳt, la lớn: ‘Cứu mạng, cứu mạng, có ai không…”
Ngọn núi dường như không có người nào, hon nữa đã trễ thê này, trời mưa, càng không cố ai.
Tỏ Yên chạm đến cánh tay lạnh như băng của Lục Cận Phong, cô cảng luống cuống hơn.
‘Lục Cận Phong, anh không thế chết được, có nghe thấy không, anh không thế chết được…’
Đúng lúc này, Tô Yên nghe được tiếng bước chân đang đến gằn, cô nghiêng đâu thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mưa đen đang từ trên núi xuống.
Tô Yên nhận ra, chính là người tài xế vừa rồi lên núi kia.
‘Cứu chúng tôi với, cầu xin anh, cứu anh ày trước, anh ấy sâp không chịu được rồi.”
Tô Yên giông như nâm được một cọng rơm cứu mạng, câu xin người đàn ông mặc áo mưa.
Người đàn ông mặc áo mưa đến gần quan sát, nói: ‘Đừng vội, tôi lập tức cứu hai người.”
Người đàn ông mặc áo mưa ớ bên ngoài mớ cứa xe, tháo dảy an toàn trên người Lục Cận Phong, kéo anh từ trong xe ra ngoài.
Bởi vl được Lục Cận Phong che chở, Tô Yên chỉ bị một chút thương tích ngoài da, cộng thêm chân bị kẹt trong xe đã trật khớp.
Tô Yên không lo cho bản thân, cởi áo khoác của mình che mưa thay cho Lục Cận Phong.
Người đàn ông mặc áo mưa nói: ‘Hai người cứ chờ một chút, tôi đi lái xe xuống dưới.’
ở nơi này gọi xe cứu thương cũng không thực tế.
Vết thương của Lục Cận Phong quá nặng, ngay cá hơi thở cũng yếu ớt.
Tô Yên gật đau một cái: ‘Cảm ơn.’
Người đàn ông mặc áo mưa đi lái xe xuống đây, lúc này Tô Yên mới phát hiện đùi của Lục Cận Phong bị một mảnh thủy tinh lớn đâm vào, máu không ngừng chảy ra từ nơi đó, nước mưa cuổn theo, cháng mấy chốc đã nhiẻm đỏ cả mặt đất.
Thấy sác mặt của Lục Cận Phong càng lúc càng tái nhợt, máu cũng không cầm được, cả người Tô Yên hoàn toàn gấp gáp, giây phút này, cô sợ tới cực điếm, cô sợ Lục Cận Phong cứ nhưvậy mà chết đi.
‘Không, Lục Cận Phong, anh không được chết.’
Tô Yên lảo đáo nghiêng ngả trở lại trong xe, đưa tay nhặt điện thoại, ghê ngồi trong xe đâ gân như bị biến dạng, cô cũng không quan tâm.
Tô Yên lòng nóng như lửa đốt, khó khản lắm mới nhặt được điện thoại lên, lúc đó cô vô cùng luổng cuống, cô muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng lọi không biết gọi điện cho ai.
Nhấn mở danh bạ, nhìn thấy cái tên Vạn Nhất, cô không chút nghĩ ngợi gọi qua.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nổi, giọng nói của Tô Yên xen lẩn khủng hoảng và nức nở: ‘Ngài Vạn, tôi với Lục Cận Phong trên dường tới núi Đào Hoa đã xảy ra tai nạn, anh ấy chảy rất nhiêu máu, cả khuôn mặt đều trâng bệch…”
Tô Yên gấp gáp vừa nói vừa khóc, một tay cô dùng áo khoác che mưa giúp Lục Cận Phong, một tay cầm điện thoại gọi.
Mà Vạn Nhất ở đàu bẽn kia điện thoại bị câu nói của Tô Yên làm cho khiếp sợ, bật dậy khỏi ghè sô pha.
ở đối diện, vẻ mặt Hạ Vũ Hạ Huy cũng trở nên cắng cứng.
‘Ngài Vạn, làm sao vậy?*
‘Mau, đại ca xảy ra chuyên rồi.”
Vạn Nhất đang chuẩn bị đi, ông cụ Lục từ trên lầu đi xuổng: Tiểu Nhất, Tiểu Phong làm sao vậy?”
‘ông nội Lục, đại ca trên đường đến núi Đào Hoa xảy ra tai nạn, bây giờ tinh hlnh rất nguy cấp.*
Người đàn ông mặc áo mưa lái xe xuống dưới, cùng với Tô Yên nâng Lục Cận Phong vào trong xe, khi di chuyển, miệng vết thương trẽn người Lục Cận Phong lại bj rách ra, một lần nữa trào ra máu tươi.
Trái tim Tô Yên vần luôn thấp thỏm lo lâng nói: ‘Mau lái xe, đưa anh ấy đến bệnh viện giúp tôi.’
Tô Yên ôm Lục Cận Phong, vé mặt có chút dại ra nhìn châm chằm gương mặt của Lục Cận Phong, giọng nói rất khẽ: *Anh không được chết, có nghe thây không, Lục Cận Phong, nếu anh chết, em biết làm sao bây giờ?”