Hôm sau.
Lúc ăn sáng, Lý Văn đột nhiên tuyên bố: “Cha, con muốn đến công ty học tập.”
Lý Mộc Sinh đang đọc báo, nghe nói Lý Văn chủ động muốn đến công ty, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hồi lâu cũng không có phản ứng lại.
Lưu Tuyết Lam nhịn xuống sự kích động trong lòng hỏi: “Con trai, con có thật sự muốn đến công ty à? Đừng nhất thời nổi hứng muốn chơi đùa, đến công ty cha con học tập vất vả lắm
đấy.”
“Con không hề chơi đùa, con nghiêm túc đấy” Lý Văn nhìn Lý Mộc Sinh: “Cha, có để con đi không, cha nói một câu được hay không?”
Lý Mộc Sinh vui mừng không thôi, hài lòng nói: “Được, có điều nếu con muốn đến hưởng phúc hay chơi cho vui thì nên buông bỏ cách nghĩ này đi, quản lý công ty không phải chuyện đơn giản, hơn nữa con là người mới, cũng không thể có đặc cách gì, phải bắt đầu từ dưới đi lên.”
“Không phải là quản lý công ty thôi sao, có gì khó chứ.” Lý Văn liếc nhìn Hạ Vũ Mặc, rồi nói với Lý Mộc Sinh: “Con sẽ không để một số kẻ coi thường mình.”
Tiểu Vũ uống sữa liếm khóe miệng: “Cậu, ba tháng, nếu cậu chịu không nổi thì nhớ lấy giao hẹn của chúng ta đấy, có chơi có chịu.”
“Con yên tâm, không phải ba tháng thôi sao, có gì mà không chịu nổi chứ.” Lý Văn khịt mũi,
khinh thường.
Anh ta đường đường là cậu cả nhà họ Lý, không phải đi làm ba tháng thôi à, có gì mà không khó cơ chứ.
Bạn của Lý Văn gọi điện đến: “Cậu Lý, đến chơi đi có người đẹp đấy.”
Lý Văn nghiêm tức từ chối: “Sau này mấy loại tụ tập kiểu ấy đừng tìm tôi nữa, tôi phải đến công ty cha làm việc.”
“Tôi không nghe nhầm chứ cậu nhỏ Lý, cậu đi làm á? Mặt trời mọc đằng tây rồi à? Cậu đừng chọc tôi cười nữa, bọn tôi chờ cậu đến bắt đầu trò chơi” Người đầu dây bên kia như đã nghe được câu chuyện hài hước nhất.
Lý Văn trực tiếp cúp điện thoại.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh nhìn nhau, xem ra lần này là thật rồi.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh thầm giơ ngón tay cái với Hạ Vũ Mặc.
Hôm đó Lý Văn đến công ty, Hạ Vũ Mặc cũng đi nhà trẻ, Lưu Tuyết Lam tìm cho Hạ Vũ Mặc một nhà trẻ hàng đầu.
Tô Yên nghỉ mấy ngày cũng quay lại công ty làm việc.
Về phía Lục Cận Phong lại không có tin tức gì, cô cũng không liên lạc Vạn Nhất.
Tô Yên luôn thất thần, thường xuyên ngồi đờ đẫn trước máy tính.
Lưu Hạo thấy Tô Yên để hồn đi tận đầu thì hỏi: “Tô Yên, có phải không thoải mái không, cần tôi duyệt cho nghỉ phép mấy ngày không?”
Tô Yên suýt chết trong một vụ tai nạn xe hơi trên đường trở về từ đảo Đào Hoa, mọi người trong công ty đều biết chuyện.
“Quản lý Lưu, không cần đâu, có thể là do nghỉ ngơi không tốt thôi.” Tô Yên ổn định tâm tư, cố ý hỏi: “Quản lý Lưu, tổng giám đốc Lục có đến công ty không?”
“Mấy nay tổng giám đốc Lục không đến công ty.” Lưu Hạo nói: “Cũng ít không tổng giám đốc Lục đến công ty, sao vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!