Lục Minh Khánh tiến lên, nhanh chóng đỡ lây kệ.
*TÔ Yẻn, có sao không?”
Tô Yên bị tư liệu đập vào đáu, cũng không phái rất nghiêm trọng, thấy rõ người tới là Lục Minh Khánh, cám thây không ngờ đến.
‘Lục, Lục nam thản, sao anh lại ớ đây?”
Lục Minh Khánh không phái ớ công ty con sao?
“Tôi đến trụ sở chính nhln một chút; Lục Minh Khánh nhặt tư liệu từ dưới đất lên: ‘ở trụ sở chính có thích ứng được không?*
‘Rất tốt.” Tô Yên nói: ‘Cảm ơn anh.”
‘Không cần khách sáo, đổi lại là nhân viên của công ty khác, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ.” Lục Minh Khánh biết rõ còn cô hỏi ‘Nghe nói thời gian gân đảy cô xảy ra tai nạn giao thông, cơ thể có khỏe không?”
‘Rất tốt, cảm ơn Lục nam thân quan tâm.‘
Trong phòng tài liệu chi cỏ hai người họ, Tô Yên cảm thây có chút không được tự nhiẽn, ôm tư liệu nói: “Tôi còn cỏ công việc, xin phép ra ngoài trước.”
‘Được.”
Lục Minh Khánh lại bổ sung thêm một câu: “Đừng có sức quá, sức khỏe mới là vốn liếng quan trọng nhất.”
Tô Yên nở nụ cười: Tôi biết rồi *
Trở lại trên ghế ngồi, một anh trai chuyển phát nhanh đang ôm một bó hoa hồng đứng ở cửa hỏi: “Xin hỏi ai là cô Tô Yên?’
‘Là tôi.” Tô Yên rất buôn bực.
‘Xin chào cô Tô, đây là hoa của cô, xin ký nhận.”
Anh trai chuyến phát nhanh ôm một bó hoa lớn như vậy đi tới, dẫn tới sự chú ý của nhiêu dồng nghiệp khác.
Cỏ người trêu ghẹo hỏi: ‘Tô Yên, bạn trai tặng à?”
Cô và Lục Cận Phong đêu đâ chia tay, từ đâu nháy ra một bạn trai nữa?
Hơn nửa, tình trạng của Lục Cận Phong lúc này còn không biết như thế nào, sao cỏ thế tặng hoa được.
Tô Yên hói anh trai chuyến phát nhanh: “Xin hói là ai tặng
Tô Yên hỏi anh trai chuyến phát nhanh: “Xin hỏi lè ai tặng vậy?”
‘Là một vị họ sở tặng.”
Sở?
Sở Hướng Nam?
Bẽn trẽn hoa tươi còn cỏ tâm thiệp.
Tô Yên mớ ra nhìn một cái, trên đó viết: Em là muôn vàn vì sao của anh, là xương sườn mà anh lỡ tay đánh mất.
Thật đúng là buồn nôn.
Tô Yên lấy tấm thiệp trá về: “Ngại quá, xin hăy đem hoa này
trớ về.”
Sở Hướng Nam đúng là chỗ nào cũng thấy mặt, lần trước thì đưa hoa đến bệnh viện, lần này thì tới công ty.
Đồng nghiệp đùa giỡn: Tô Yên, là người theo đuổi cô đó, hoa này đẹp như vậy, không lấy thl thật lãng phí, từ bó hoa này cũng có thể nhìn ra đối phương là một người lãng mạn à nha.”
Anh trai chuyên phát nhanh đau khổ nói: “Cô Tô, cô hãy nhận đi, hoa này nếu trả vè, khách hàng khiêu nại, tôi phải nộp tiên phạt, một ngày đi làm không công, làm không cấn thận ngay cả công việc cũng không còn.”
Làm việc bên ngoài như này cũng là vl sống qua ngày, không dể dàng gì.
Tô Yên chần chừ ký nhận, đồng nghiệp cười nói: “Tô Yên, nếu cô không thích thì lấy trang trí văn phòng đi, cũng không lãng phí.”
‘Được, vậy anh câm xử lý giúp tôi đi.” Tô Yên trực tiếp đưa hoa cho dồng nghiệp, một màn này bị Lục Minh Khánh và Tân Nhã Hân thấy được.
Tân Nhã Hân cười lạnh trong lòng, thật đúng là một người phụ nữ lả lơi ong bướm.
Lục Minh Khánh thật ra không có ý kiến gl, ngược lại rất hâm mộ người cỏ thế quang minh chính đại theo đuổi Tô Yên kia.
Sở Hưởng Nam gửi hoa đến công ty như vậy, ảnh hưởng không tốt, Tô Yên đi đến ban công, gọi điện thoại cho Sở Hướng Nam.
Điện thoại lập tức được kết nôi, giọng nói vui vẻ cúa Sở Hướng Nam truyền ra từ trong điện thoại: “Tiếu Yên, nhận được hoa chưa? Có thích không?’
‘Sở Hướng Nam, đừng làm những chuyện như vậy nữa, anh làm như vậy, ngoại trừ càng làm cho tôi có thêm phẩn cẩm, không có một chút tác dụng nào.’ Tô Yên thực sự rất gai mẳt.
‘Tiếu Yên, anh biết lúc trước đã tổn thương em quá sâu đậm, bây giờ mồi ngày anh đèu sẽ tặng hoa đến, cho đến khi nào em tha thứ cho anh mới thỏi.*
Tô Yên thực sự rất đau đầu, cô cảm giác việc minh đang làm hoàn toàn là đàn gảy tai trâu.
‘Tùy anh, vừa hay trong vãn phòng cũng đang thiếu cái trang trí, lấy đế trang trí cũng không tộ.”
Anh ta thật sự cho rằng cô không dám nhận sao?
Tô Yên nói xong lập tức cúp điện thoại, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói của Tán Nhã Hân.
Tô Yên, sao vậy? Nhìn dáng vẻ không mấy vui vẻ của cô, là đang cãi nhau với bạn trai sao?” Tân Nhã Hân cười tủm tỉm di qua: ‘Vừa nãy tôi cũng đã nhìn thấy rồi, một bó hoa lớn như vậy, bạn trai cô thật đúng lè một người lãng mạn, khi nào mới có thế chân chính gặp mặt đảy.r
Bình thường Tô Yên và Tăn Nhã Hân không có giao lưu gần gũi gì, Tăn Nhã Hân đột nhiên lại nhiệt tình như vậy muốn nhìn bạn trai cùa cô, như thế hai người rất thân quen vậy.
‘Không phải là bạn trai gì cả.” Tô Yên cũng không muốn nói nhiều: ‘Tôi còn có công việc, đi trước nhé.”
‘Được, cô đi đi.” Trên mặt Tân Nhã Hân mang theo nụ cười, chờ Tô Yên quay người rời đi, nụ cười đỏ rất nhanh bị dập tẳt, ánh mắt nhln Tô Yên lạnh như băng.
Chuyên Tỏ Yên nhận được hoa tươi ở công ty, rất nhanh đâ truyền đến tai Lục Cận Phong.
Vẻ mặt Lục Cận Phong âm trâm: “Vạn Nhất, đặt cho tôi một bỏ hoa lớn mang qua.”
Bình giấm chua đã đổ.
Sớ Hướng Nam này thật đúng là thừa nước đục thá câu.
Dĩ nhiên, tâm trạng của Lục Cận Phong cũng không khá hơn chút nào.
Anh lại hỏi: ‘Sờ Hướng Nam tặng bao nhiêu đóa hoa hõng?*
Vạn Nhất ngồi uống trà, ngoan ngoãn nói: ‘Emily nói là chín mươi chín đóa.*
Emily chính là tai mầt của Lục Cận Phong sẳp xếp vào công
ty.
‘Chỉ có chín mươi chín đóa, keo kiệt bủn xỉn.” Lục Cận Phong cười khấy một tiếng: “Đặt trước chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng cho tôi.”
Vạn Nhất đang uống trà suýt chút đã phun thẳng ra ngoài, sặc đến ho khan hai tiếng: ‘Đại ca, hơn chín ngàn đóa, vậy phải dùng xe tải cỡ lớn mang tới đó. Làm sao cô Tô có thể đỡ được?”
Lục Cận Phong cảm thấy cũng có lý bèn nói: “Vậy thì ít hơn một chút, chín trâm chín mươi chín đóa là được rồi, đặt trước loại hoa hồng tươi nhất.”
‘Được thôi.”
Vạn Nhất ngâm nghĩ một lúc lại hỏi: “Đại ca, nếu như Sờ Hướng Nam lại tặng thêm thì sao?”
■Vậy thì chúng ta cũng tặng theo. Sở Hướng Nam tặng cái gì thì cứ nhân lên gấp mười lần cho tôi.” Lục Cận Phong cảm thấy trên phương diện theo đuối con gái, khí thế của anh không thế thua được.
“Vậy có cần viết chút gì đó cho cô Tô không?” Vạn Nhất đề nghị: “Ví dụ như một vài lời tỏ tình mùi mẳn cháng hạn, có thế xúc tiến tình cảm giữa hai người.”
‘Không cần, Yên Yên sẽ hiếu được lòng của tôi.” Lục Cận Phong rất đồi tự tin.
Nhung mà sự thật chứng minh, anh đã tự tin hơi quá rồi.