Buổi Tối, cô gọi điện Thoại cho Vạn Nhấĩ. Biết được Tin Lục Cận Phong đã qua giai đoạn nguy hiếm, Táng đá đè nặng Trong lòng cô mới được Thá xuống.
Mỗi ngày Tô Yên đều đi làm rất đúng giò, Só Hướng Nam và Lục Cận Phong lại rất đúng hẹn mà mỗi ngày đều Tặng hoa cho cô. Một Trước mộT sau như Thế.
Só Hướng Nam Tặng hoa bách họp, Lục Cận Phong sẽ Tặng mỘT bó bách hợp TO hon.
Ngày nào cũng đều nhận được nhiều hoa Tưoi như vậy, cá vãn phòng đẽu không chứa nối nữa. Cuõi cùng, Tô Yên chí đành nghĩ Tới biện pháp là sau khi ĩan ca sẽ ra ngoài bán lại mảy bỏ hoa này với giá khuyến mãi.
Một đồng mộT đóa, rấT nhanh sau đó đã hếT sạch.
Đảy cũng là mộT khoán Thu nhập Thêm.
Cũng không tệ lâm.
Sớ Hướng Nam biết được hoa mình tặng đêu bị Tô Yẻn mang đi bán, mặt đen như đít nồi, chiêu tặng hoa này xem như không xài được ròi.
Chuyện Tô Yên bán lại hoa cũng truyẽn tới tai Lục Cận Phong, người bén đây lại mím cười nói: “Người phụ nữ này, đúng là một ké hám tài.”
Tô Yên là người đảu tiên dám mang hoa anh tặng đi bán.
Lúc Vạn Nhất biết được chuyện, cũng đã rất kinh ngạc.
Một đóa hoa trị giá mấy vạn lại cứ thế mà bị Tô Yên bán sạch.
Vạn Nhất phục thật sự.
‘Đại ca, nói không chừng cô Tô còn đang giận anh đó.”
Lục Cận Phong trầm tư nói: ‘Cũng có thể là thế, tlm cho tôi một cái bệnh viện.”
‘Đại ca, chúng ta phải vê Đê Đô?”
‘Cũng nên về rồi.” Lục Cận Phong nói: “Còn không quay lại, sẽ càng khó nói rõ mọi chuyện với Tô Yẽn.”
‘Được, vậy em đi hỏi Xa Thành Nghị một chút.”
Xa Thành Nghị là người phụ trách bệnh tình của Lục Cận Phong, anh có thế rời đi được hay không thì phải hỏi qua ý kiến của anh ta mới được.
Vạn Nhất vẩn rất lo láng, vậy mà Xa Thành Nghị thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Đã có thế rời đi từ lâu
rồi.”
“Vậy sao cậu không nói nói sớm?’
‘Cậu cũng đâu có hỏi.” Xa Thành Nghị ném cho Vạn Nhất một cái liếc mát, từ bâng ghế đứng lên nói: “Cậu nói với Lục Cận Phong, bảo anh ta kiềm chế một chút, còn chưa qua bao lâu đã bị tai nạn xe đến hai lần. Lãn sau cũng không có may mán vậy nữa đâu.”
‘Biết rồi biết rồi, lám lời quá. Cậu quan tâm anh ấy vậy sao không tự mình đi nói đi.”
Xa Thành Nghị hừ một tiếng: ‘Ai quan tâm anh ta, cậu đi nhanh đi, đừng làm phiên đến tôi làm thí nghiệm.”
Vạn Nhất nhìn thây Xa Thành Nghị bận bịu cũng không có phí lởi nữa, anh ta đi tới cửa phòng thí nghiệm đã thấy Hạ Phi, mỉm cười chào: ‘Hạ Phi.”
Hạ Phi mặt không cám xúc nói: “Đại ca Lục phái đi?”
“Vết thương của đại ca đã tịnh dưỡng gần khỏe hẳn rồi, phải đi.” Vạn Nhất vỗ vào bờ vai nhỏ của Hạ Phi: “Hi vọng lần sau lúc chúng tôi tới, có thể nhìn thấy nhóc vượt qua kỷ lục của đại ca ở trên đảo.”
“Yên tâm đi, không thành vấn đề.” Hạ Phi vô cùng tự tin nói: “Còn không bao lâu nữa, tôi nhất định sẽ phá vỡ được kỷ lục của đại ca Lục.”
“Có muốn tới thăm đại ca không?” Vạn Nhất nói: “Lần này chúng tôi đi, không biết lần sau gặp lại là vào lúc nào đâu.”
“Không đi đâu.” Hạ Phi nói: “Tôi còn phải đi luyện tập.”
Nói xong, Hạ Phi xoay người đi tới phòng huấn luyện.
Lục Cận Phong đã rất nôn nóng muốn rời khỏi đảo, quay trở về Đế Đô.
Thu dọn xong xuôi, xế chiều hôm đó anh đã lập tức xuất phát.
Ngoài miệng thì nói không gặp Lục Cận Phong, nhưng mà lúc anh đi thì Hạ Phi vẫn chạy tới.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!