Tô Vân nhất thời không trả lời được. Năm đó cô ta hãm hại Tô Yên, nhưng mà đều đã qua lâu như vậy rồi. Người đàn ông năm đó, cô ta cũng không có giữ liên lạc nữa.
“Sao thế?” Ấn đường Tô Yên thoáng nhíu lại.
“Nói thật với chị, đã qua lâu vậy rồi, tôi cũng không biết làm thế nào để liên lạc với người kia. Lúc đó chỉ là tìm đại một người thôi.” Tô Vân nói: “Còn chuyện đứa bé con của chị, đó là do cha xử lý, tôi không rõ. Nhưng mà mẹ tôi nói, đứa bé đó còn sống.”
“Thật sự còn sống?” Trong lòng Tô Yên có chút kích động. Có thể là ở chung với Mặc Hạ Vũ đã lâu rồi, bản năng làm mẹ từ sâu trong lòng của cô trỗi dậy. Gần đây cô rất muốn lại đứa bé đó.
“Tôi gạt chị làm gì, nhưng mà tôi cũng không biết đứa bé đó ở đâu.” Tô Vân nói: “Dù sao thì vẫn là còn sống, nếu không thì ở bữa tiệc nhận thân đó, chúng tôi đã không tìm người giả danh rồi.”
Lời nói của Tô Vân và Tô Đình Nghiêm không giống nhau, cho dù ai là nói thật, ai là nói dối thì cô cũng đều muốn đích thân đi xác nhận.
Tô Vân quan sát vẻ mặt của Tô Yên, lòng lại nghĩ ra một kế, nói: “Có thể là đã bị người đàn ông năm đó mang đi không chừng. Tô Yên, chỉ cần chị trả Sở Hướng Nam lại cho tôi, tôi có thể giúp chị đi tìm lại đứa bé. Tý nữa quay về tôi sẽ đi tìm người đàn ông kia, có lẽ có thể liên lạc được.”
“Được.” Tô Yên quá muốn đứa bé đó rồi.
Buổi tối, Tô Yên có hẹn với An Hinh. Cô đi đón Hạ Vũ Mặc, đi thẳng tới nhà hàng.
An Hinh vừa nghe được Tô Yên muốn mời mình ăn cơm, lập tức rất hào hứng.
“Tô Yên, một người tám trăm năm không hề mời người khác ăn như cậu, hôm nay phát tài rồi hả?” An Hinh nhìn thấy Hạ Vũ Mặc, cặp mắt lại lóe sáng: “Quao, Tiểu Vũ, sao nhìn con lại tròn trịa như thế này? Đáng yêu quá đi mất! Nào, để dì nựng mặt con một chút coi.”
“Không được.” Hạ Vũ Mặc lại trốn về phía Tô Yên, vểnh môi mà kiêu ngạo nói: “Chỉ có vợ tương lai của con mới có thể nựng mặt con thôi.”
“Úi chà, còn nhỏ vậy đã muốn tìm vợ rồi.” An Hinh trêu: “Tô Yên, sau này cậu hưởng phước rồi, Tiểu Vũ sẽ rước về mười tám cô con dâu để hầu hạ cậu.”
Hạ Vũ Mặc ôm Tô Yên nói: “Sau này con sẽ để chị Yên làm vợ của con.”
An Hinh sửng sốt, cười nghiêng cười ngả: “Chờ con lớn lên, chị Yên của con đều già cả rồi. Tô Yên, cậu là đang nuôi một ông chồng tí hon đó biết không.”
Tô Yên trừng mắt nhìn An Hinh, nói: “Tiểu Vũ ồn ào thì thôi đi, cậu cũng hùa với nó nói nhảm. Mau chóng gọi món đi, lần này dùng khoản tiền phi nghĩa cũng lấp không nổi cái miệng của cậu.”
“Dùng khoản tiền phi nghĩa gì cơ?” An Hinh thuận miệng hỏi.
Tô Yên kể lại chuyện mình mang hoa đi bán, người ở đây lại ôm bụng cười nắc nẻ: “Chiêu này thâm quá, mà cái tên Sở Hướng Nam này cũng mặt dày thật, phải nên làm như thế. Bữa ăn hôm nay là dùng khoản tiền của Sở Hướng Nam mời, vậy mình phải ăn thật thả ga.”
An Hinh thật sự không hề khách khí, chọn không ít món ăn. Hạ Vũ Mặc cũng tự gọi món mình thích.
Ba người thỏa sức mà ăn, lúc ăn xong cũng đã gần chín giờ rồi. Tô Vân gọi điện thoại tới nói: “Chị, tôi đã liên lạc được với người đàn ông kia rồi. Tôi đã hẹn anh ta tới, mười giờ tối gặp ở đầu đường chỗ rừng cây đước.”
Tô Vân gọi điện thoại tới khiến Tô Yên bỗng cảm thấy phấn chấn.
“Được, tôi lập tức tới.”
Tô Yên vô cùng kích động, lại cảm thấy rất phức tạp. Chỉ cần tìm được người đàn ông kia, nói không chừng có thể tìm được đứa bé.
Nhưng tưởng tượng tới lúc đối mặt với người đàn ông kia, Tô Yên lại cảm thấy muốn thoái lui.
Chuyện năm năm trước là vết hằn mà cô đã che giấu ở sâu trong đáy lòng. Người đàn ông đó, đã cường bạo cô.
Thời gian đã trôi qua lâu rồi, nhưng vết sẹo trong lòng đó vẫn chưa nguôi ngoai được.
“Tô Yên, làm sao thế, ai gọi vậy?” An Hinh nhìn thấy sắc mặt người kia không được tốt lắm, có chút lo lắng hỏi tới.
“Tô Vân.” Tô Yên nói: “Cô ta nói đã tìm thấy được người đàn ông năm năm trước, hẹn gặp nhau ở chỗ rừng cây đước. Mình phải tới đó một chuyến.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!