Nỗi đau đêm đó vẫn còn đọng trong tâm trí cô, chỉ cần nghĩ đến, sự phẫn nộ và nỗi đau khổ sẽ giống như thuỷ triều dâng lên, nhấn chìm cả người cô.
Sự bất lực và do dự của đêm đó đều là do Tô Vân và người đàn ông trước mặt mang đến cho cô.
Sự thù hận khiến cả người cô run rẩy, khiến lòng bàn tay cô lạnh ngắt.
Sau khi ghi âm xong, Tô Yên mở mắt ra, trong mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Rốt cuộc đứa nhỏ kia đã ném vào trại mồ côi nào?”
“Cô Tô, tôi thật sự không biết đứa nhỏ nào cả, lúc nãy tôi không nghĩ mà nói bậy bạ thôi.” Trần Hạo sắp khóc rồi, cậu ta thật là mồm thối, dẫn hoạ vào người.
Tô Yên thấy Trần Hạo không thừa nhận, mở miệng là nói dối, sắc mặt của cô trầm xuống: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
“Tôi thật sự không biết, làm sao tôi biết cô đã mang thai đứa con của ai chứ, tôi thật là oan ức mà, không ăn được thịt, còn dây hoạ lên người.” Trần Hạo vội vàng giải thích: “Tôi không biết đứa nhỏ đó ở đâu, cô Tô, cô tha cho tôi đi.”
Vệ sĩ hỏi: “Cô Tô, xử lý người đàn ông này thế nào?”
“Phế bỏ, sau đó đưa anh ta vào cục cảnh sát cùng với Tô Vân.” Tô Yên đâm cây dao trong tay lên thân cây bên cạnh, lần này, cô sẽ không mềm lòng nữa.
Nếu đã không hỏi ra được, vậy thì không cần nhiều lời nữa.
Mặc kệ người đàn ông này nói thật hay nói dối, lúc nãy nếu cô không dẫn theo người tới, vậy thì tối nay cô đã gặp nguy hiểm rồi.
Đàn ông kiểu này, để lại chỉ là tai hoạ mà thôi.
Nếu đã muốn gây án, vậy thì cô sẽ phế bỏ “công cụ gây án”.
Dao đâm vào thân cây phát ra tiếng lạch cạch, khiến Trần Hạo bị doạ đến chân cũng mềm nhũn: “Cô Tô, cô không thể qua cầu rút ván như vậy, lúc nãy cô đã đồng ý là sẽ tha cho tôi mà. Năm đó tôi thật sự không có xâm phạm cô, không phải là tôi làm, đúng là tôi có ý nghĩ đó, nhưng tôi đâu có làm được.”
Trần Hạo đã nhận ra mình trúng kế của Tô Yên rồi.
Tô Yên hoàn toàn không hề có ý định bỏ qua cho cậu ta.
Lúc nãy cô gài bẫy cậu ta mà thôi.
“Cô Tô, tha mạng, tha mạng… a…”
Tô Yên quay lưng đi, vệ sĩ đưa dao trong tay lên rồi chém xuống, Trần Hạo hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi.
“Cô Tô, đã đưa người đến rồi.”
Hai người lúc nãy bắt Tô Vân đưa cô ta đến đây.
Tô Vân nhìn thấy Trần Hạo bị trói trên cây và vũng máu dưới đũng quần cậu ta, bị dọa đến sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
130
2340
Chân Tô Vân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, sợ đến mức không nói nên lời.
Tô Yên đi đến trước mặt Tô Vân, nhìn từ trên cao xuống: “Ân oán giữa hai người chúng ta, cũng nên chấm dứt.”
“Chị, chị, em sai rồi.” Tô Vân bị dọa cho choáng váng, vội bò về phía Tô Yên, ôm lấy chân Tô Yên: “Đều là do Trần Hạo nảy lòng tham, không liên quan tới em, em chỉ lòng tốt giúp chị tìm người thôi.”
“Lòng tốt.” Tô Vân cười khẩy: “Lòng tốt của cô là muốn bi kịch năm năm trước tái diễn lần nữa? Tô Vân, trước tôi còn chưa nghĩ ra nên chấm dứt ân oán giữa hai chúng ta thế nào, mà hôm nay chính cô đã nói cho tôi biết tôi nên làm gì.”
“Chị, tất cả chỉ là hiểu lầm, giữa hai chúng ta quả thật có mâu thuẫn, nhưng chị em gái nào mà chẳng có mâu thuẫn đâu chứ.” Tô Vân run rẩy, không dám nhìn cả người dưới đầy máu kia của Trần Hạo.
Tô Yên giễu cợt: “Hiểu lầm? Vậy sao Trần Hạo có thể đem chuyện cô hãm hại tôi năm năm trước nói rõ từng chữ một thế.”
“Tất cả đều là do Trần Hạo nảy lòng tham, em không có sai anh ta làm vậy, em biết năm năm trước em quả thật đã hại chị, nhưng em không hề cố ý.”
Tô Vân chối bỏ toàn bộ trách nhiệm: “Chị, chuyện đã năm năm rồi, chị tha thứ cho em đi, về sau em không dám làm như vậy… nữa, chúng ta là chị em nhau mà.”
“Tô Vân, cô cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cô?” Tô Yên nâng cằm Tô Vân lên: “Tôi biết cô rất hận tôi, thậm chí còn hận không thể giết chết tôi, nhưng nếu hôm nay tôi tha cho cô, vậy thì tôi sẽ… có lỗi với bản thân mình lắm.”
“Tô Yên, mày muốn xé rách mặt đúng không?” Tô Vân nhìn Tô Yên, đáy mắt tràn đầy căm ghét.
“Tô Yên, mày mà động vào tao, mày cũng đừng mơ biết được tung tích của đứa nhỏ kia, nếu tao làm lớn chuyện này, mày không những không chiếm được lợi còn tự đâm ngược lại mình, giết địch một ngàn tổn hại tám trăm, chuyện ngu xuẩn như thế, mày sẽ không làm đi.”
Tô Vân quả thật không biết, ngay cả Tần Phương Linh cũng không biết.
“Đưa người đến cục cảnh sát.” Tô Yên lạnh lùng nói với bốn tên bảo vệ, sau đó nhìn Tô Vân: “Tôi đã hỏi ý kiến của luật sư, cô ít nhất cũng phải ngồi tù ba năm, không phải cô nói mình biết sai rồi? Vậy thì ngồi trong tù mà nhận sai đi.”
Lúc ở bữa tiệc, cô đã tha cho Tô Vân một lần, nhưng Tô Vân lại muốn tiếp tục hại cô, sao cô còn có thể nương tay được nữa.
Cô cũng đâu phải bồ tát.
“Không, không.” Tô Vân gào thét: “Tô Yên, tao chính là con gái của Chu Hoàng Long, mày đưa tao đến cục cảnh sát, đắc tội với nhà họ Chu, mày gánh nổi hậu quả không? Mày nghĩ Lý Mộc Sinh sẽ ra mặt giúp mày? Mày là cái thá gì, mà Lý Mộc Sinh sẽ vì mày đắc tội với nhà họ Chu.”
“Vậy thử xem.” Vẻ mặt Tô Yên lạnh lùng, ngữ khí lại thờ ơ, không chút sợ hãi.
Thấy Tô Yên không phản ứng, Tô Vân luống cuống: “Mày đã biết tao là con gái của Chu Hoàng Long?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!