“Vẫn là con trai mẹ thông minh.” Tạ Bảo Trân nói: “Nếu như lúc trước không phải Tô Vân nói bản thân là con gái riêng của Chu Hoàng Long, cô ta có thể giúp con thì mẹ sẽ không muốn đứa con dâu này đâu, nếu như lúc đầu Tô Yên được gả đến đây thì không phải con đã sớm giành được quyền thừa kế rồi sao.”
Sở Hướng Nam cũng hối hận rồi.
“Mẹ, trước tiên con ra ngoài xem phản ứng bên kia như thế nào, có gì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”
Ném lại những lời này, Sở Hướng Nam vội vàng đi ra ngoài.
Lục Cận Phong vừa mời từ trên đảo quay về, còn chưa kịp tới tìm Tô Yên thì Lý Mộc Sinh đã tới tìm trước rồi.
Lục Cận Phong biết Tô Yên xảy ra chuyện, sắc mặt trầm xuống, anh lập tức để Vạn Nhất đến cục cảnh sát một chuyến còn mình đi tìm Tô Yên.
Tô Vân đáng chết, nhưng bây giờ Lục Cận Phong quan tâm Tô Yên nhất.
Tô Yên không trở về nhà họ Lý cũng không trở về nhà họ Tô, một mình đơn độc chiến đấu, xảy ra chuyện lớn như vậy, Lục Cận Phong bây giờ mới biết được, anh hận không thể cho mình một cái bạt tai, không xuất hiện vào lúc Tô Yên cần anh nhất.
Ba phút sau Hạ Vũ tìm được vị trí của Tô Yên, Lục Cận Phong lập tức đi qua đó.
Lúc này Tô Yên đang ở trong bệnh viện, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, trực tiếp tới thăm Tô Duy.
Chuyện xảy ra vào tối hôm nay, Tô Yên không nói ra một từ nào, vẻ mặt vẫn rất bình thường, Tô Duy cũng không nhìn ra điều gì kỳ lạ cả.
Ngày mai phải phẫu thuật rồi, Tô Duy rất căng thẳng.
“Chị ơi, nếu như ngày mai em không xuống khỏi bàn phẫu thuật được thì chị cũng đừng khóc nhé, em không muốn nhìn thấy chị khóc đâu.” Tô Duy làm ra vẻ thoải mái nói: “Cùng lắm thì kiếp sau chúng ta lại làm chị em nữa thôi.”
“Nói linh tinh cái gì đấy.” Tô Yên trừng mắt nhìn Tô Duy: “Phẫu thuật nhất định sẽ thuận lợi thôi, đừng nghĩ ngợi lung tung, nghỉ ngơi cho khỏe, lấy lại tinh thần, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật vào ngày mai.”
“Em chỉ nói nếu như thôi mà.” Tô Duy mỉm cười, mang theo mấy phần bất cần đời và cô đơn.
Cho dù là chuyên gia Vương Tân đích thân làm bác sĩ mổ chính cũng sẽ có nguy hiểm, ai cũng không thể đảm bảo cậu ta thực sự có thể xuống khỏi bàn phẫu thuật.
“Không có nếu như.” Tô Yên đắp chăn cho Tô Duy: “Nghe lời đi ngủ đi.”
“Chị ơi.” Tô Duy nhìn chằm chằm Tô Yên, ánh mặt ảm đạm, trong mắt ngấn lệ, trên mặt kiên cường nở ra một nụ cười: “Nếu như em thực sự có chuyện gì, chị có thể thay em tìm bọn họ được không, em muốn biết, tại sao họ lại không cần em, có phải là ghét bỏ em không.”
“Bọn họ” trong lời nói của Tô Yên chính là chỉ bố mẹ ruột, nhiều năm như vậy, cậu ta vẫn luôn tự an ủi mình, là bởi vì cơ thể cậu ta bệnh tật mới bị vứt bỏ.
Lúc Tô Yên rời khỏi phòng bệnh trời đã gần sáng rồi.
Một trận gió lạnh thổi qua khiến cô cảm thấy lạnh đến tâm can.
Đi xuống bậc thang, Tô Yên đột nhiên dừng lại, ánh mắt dừng lại trên người Lục Cận Phong cách đó không xa.
Lục Cận Phong chống gậy, đứng dưới đèn đường, khuôn mặt tươi cười nhìn cô.
“Lục Cận Phong.”
Trong lòng Tô Yên khẽ động, vụ tai nạn xe kia hiện lên trong đầu cô, cô thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên chạy về phía Lục Cận Phong.
Tô Yên vô cùng kích động ôm chầm lấy Lục Cận Phong, lông mi ẩm ướt: “Em rất sợ cả đời này không được gặp lại anh nữa.”
Cho dù Vạn Nhất đã gọi điện thoại tới, không được nhìn thấy tận mắt thì trong lòng Tô Yên vẫn không yên tâm.
Thấy Lục Cận Phong sống sờ sờ đứng trước mặt mình, cảm xúc kìm nén trong lòng lâu như vậy cuối cùng cũng được bộc phát ra ngoài.
Tô Yên gắt gao ôm chặt lấy Lục Cận Phong, chóp mũi đau xót.
“Anh quay về rồi.” Lục Cận Phong mỉm cười ôm lấy Tô Yên, hận không thể khắc cô vào tận xương tủy: “Xin lỗi em để em phải lo lắng rồi.”
Tô Yên ôm anh một lúc, ổn định cảm xúc, tức giận đấm vào ngực Lục Cận Phong mấy cái: “Ai cho anh không cần mạng sống nữa hả, Lục Cận Phong, anh cố ý, nếu như anh thực sự có chuyện gì, không phải là muốn em áy náy cả đời sao.”
Tô Yên khóc, cảm xúc hoang mang sợ hãi lúc đó, đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Cảm xúc lúc bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch vẫn rõ rệt như cũ, cô thực sự sợ Lục Cận Phong chết, sợ chân anh không còn nữa.
“Xin lỗi em.” Lục Cận Phong cười cầm tay Tô Yên đặt vào lòng.
“Anh cho rằng chỉ một câu xin lỗi là xong sao.” Tô Yên tỏ vẻ không bằng lòng.
Lục Cận Phong đột nhiên ho khan mấy tiếng, cơ thế lung lay lảo đảo, dường như đứng không vững.
“Lục Cận Phong, anh không sao chứ.” Tô Yên bị dọa sợ, vội vàng đỡ anh.
“Giả què thiếu chút nữa thành què thật rồi, em nói có vấn đề gì không?” Lục Cận Phong trêu chọc nói: “Nếu như chết thật hay què thật, vậy thì quá tiện nghi cho cha con nhà Lục Gia Hành rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!