Người canh gác cười: “Cô muốn ra ngoài ư, khó rồi đấy. Luật sư của đối phương đã khởi kiện cô rồi. Tòa sẽ thẩm tra xử lý vụ án, cô cứ đợi ngồi tù là được.”
“Cái gì? Cái con nhỏ Tô Yên khốn khiếp đó dám.” Sau khi Tô Vân sửng sốt, cô ta liền vô cùng tức giận nói: “Tôi muốn gặp Sở Hướng Nam, mấy anh thay tôi thông báo cho nhà họ Sở một tiếng, tôi có tiền, mấy người muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho mấy người.”
“Hối lộ nhân viên chấp hành, tội sẽ tăng thêm một bậc nữa đấy. Nếu tôi là chồng của cô, tôi cũng sẽ không tới. Thật là xui xẻo khi gặp phải một người vợ nham hiểm như cô.”
“Không đâu, Hướng Nam sẽ không đối xử với tôi như thế đâu. Chắc chắn là do mấy anh đã không thông báo, các anh nói dối.” Tô Vân vẫn đang tự lừa mình dối người.
Người canh tù cũng lười quan tâm tới Tô Vân, đến giờ cơm tối liền đổi ca đi ăn cơm.
…
Sở Hướng Nam thức trắng đêm, đợi tin tức từ nhà họ Sở, nhưng không ngờ lại đợi được tin tức như vậy.
Chuyện của Chu Hoàng Long và Tần Phương Linh ầm ĩ tới mức ai nấy đều biết, đây không phải là chuyện tốt.
Ngược lại, Chu Hoàng Long càng có thể vì thế mà không nhận Tô Vân, cho nên Tô Vân chỉ có thể là con gái riêng không bao giờ được công khai ra ngoài.
Đều là đàn ông, Sở Hướng Nam rất hiểu tâm lý của đàn ông, vụng trộm là vì kích thích, nhưng ai lại thật sự vứt bỏ vợ ở nhà để đi lấy người tình?
Hơn nữa, với một người có thân phận như Chu Hoàng Long, chuyện ly hôn liên quan đến quá nhiều lợi ích, căn bản là không thể nào ly hôn được.
Sau khi bà Chu sau khi lấy chồng, tính tình trở nên nóng nảy, lúc này e rằng tự thân Chu Hoàng Long còn lo cho mình chưa xong nữa là.
Nếu anh ta là Chu Hoàng Long, anh ta sẽ từ bỏ Tần Phương Linh và Tô Vân.
Nói cách khác, quân cờ này của Tô Vân đã vô dụng rồi.
Tạ Bảo Trân vội vàng đi tới: “Con trai, con đã xem tin tức trên mạng chưa, chuyện của Chu Hoàng Long với Tần Phương Linh đã ầm ĩ lên rồi.”
“Con thấy rồi.” Sở Hướng Nam trầm ngâm: “Mẹ, bên phía Tô Vân chúng ta không thể quan tâm được nữa. Bất kể Tô Yên làm gì, chúng ta cứ làm như không biết, con đã hỏi luật sư rồi, Tô Vân đoán chừng sẽ phải ngồi tù, đợi đến khi kết án, con sẽ ly hôn với Tô Vân.”
“Con trai, con làm đúng lắm. Chúng ta phải phủi sạch quan hệ với Tô Vân càng sớm càng tốt.” Tạ Bảo Trân nói: “Ban đầu chúng ta chỉ muốn lợi dụng thế lực nhà họ Sở sau lưng Tô Vân, nhưng không ngờ lại dính phải phiền phức. Tô Vân là con gái ngoài giá thú, làm sao có thể xứng với con trai của mẹ được.”
Thân thế của Tô Vân không được công khai, nên vẫn có thể lợi dụng thế lực của Chu Hoàng Long, nhưng hiện tại mọi người đều đã biết Tô Vân là con riêng rồi, thân phận cũng chẳng vẻ vang gì. Chuyện này thực sự là không nhờ vả được gì mà còn bị dính vào rắc rối.
Sở Hướng Nam vốn cũng là con ngoài giá thú, con hoang và con riêng, điều này sẽ khiến cho Sở Hướng Nam càng không thể ngẩng mặt lên trong giới được.
Anh ta không có duyên vị trí là người thừa kế của nhà họ Sở rồi.
Tạ Bảo Trân càng nghĩ càng tức giận: “Con trai, con mau theo đuổi Tô Yên đi, trước đây hai đứa cũng đã có một khoảng thời gian bên nhau rồi. Chỉ cần con dỗ dành đàng hoàng, nếu con cưới được Tô Yên, sẽ có nhà họ Lý giúp đỡ, vậy thì những ngày tháng tốt đẹp của hai mẹ con chúng ta tại nhà họ Sở đến rồi.”
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ đuổi theo Tô Yên lại.” Vẻ mặt của Sở Hướng Nam nói như thể chắn chắn sẽ làm được: “Cô ấy chỉ đang giở chút tính khí với con thôi. Con có cách để khiến cô ấy yêu con lại lần nữa.”
“Con trai của mẹ thật là lợi hại. Mẹ tin con.” Tạ Bảo Trân cười: “Vậy con mau đi đi, tối hôm qua Tô Yên đã phải chịu uất ức, đúng lúc con có thể đến an ủi.”
…
Tô Yên bận rộn ở bệnh viện cả buổi sáng, cô canh ở ngoài phòng phẫu thuật suốt ba tiếng đồng hồ.
Ca phẫu thuật của Tô Duy rất thành công, viên đá lớn trong lòng Tô Yên cuối cùng cũng đã được hạ xuống.
Tô Yên lập tức báo tin tốt này cho Lục Cận Phong, cũng chân thành cảm ơn anh qua điện thoại: “Lục Cận Phong, cám ơn anh.”
Nếu như không nhờ các chuyên gia mà Lục Cận Phong mời đến, đã không có kết quả tốt như vậy.
Lục Cận Phong thuận thế cũng tranh công đòi phần thưởng qua điện thoại: “Chỉ là cảm ơn bằng miệng là xong rồi à? Không có gì khác sao?”
Tô Yên không biết Lục Cận Phong đang muốn gì.
“Anh muốn thế nào?”
“Dù sao thì cô Tô cũng nên mời anh một bữa chứ.”
Tô Yên nở nụ cười: “Được, nhưng phải đợi sau khi Tiểu Duy ra viện đã, lát nữa tôi phải trở về công ty, tôi không nói với anh nữa, bữa ăn này cứ nợ trước đã.”
“Được.” Lục Cận Phong cũng không được đằng chân lân đằng đầu.
Buổi chiều Tô Yên phải đến công ty, tán gẫu một chút liền cúp máy.
Tô Yên bước ra khỏi bệnh viện, đúng lúc bắt taxi ở ven đường, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại, cửa sổ hạ xuống.
Tô Yên nhìn thấy rõ người ngồi ở bên trong, trong lòng kinh ngạc và trở nên căng thẳng.
Tô Yên nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông trong xe chính là người cầm súng mà cô đã gặp ở nghĩa trang lần trước.
Người đàn ông nhìn cô, đột nhiên cười với cô, xuống xe, đi tới trước mặt cô, rất khiêm tốn nhã nhặn: “Tô Yên.”
Người này biết cô sao?
Nhằm vào cô mà tới à?
“Ông là?” Tô Yên ổn định tâm tình lại, đương nhiên sẽ không nói ra chuyện cô đã từng gặp ông ta ở nghĩa trang trước đây.
Hơn nữa Tô Yên căn bản cũng không quen biết đối phương.
Người đàn ông mỉm cười: “Chú họ Lệ, Lệ Quốc Minh, cháu có thể gọi chú là chú Lệ…, chú là bạn của mẹ cháu.”
“Bạn của mẹ?” Tô Yên không có chút ấn tượng nào, mẹ của cô mất sớm, hơn nữa khi mẹ cô còn sống rất hiếm khi nhìn thấy mẹ cô có qua lại với ai hay có bạn bè gì.
Một người đàn ông với một khẩu súng làm sao có thể quen biết mẹ của cô được?
“Tại sao tôi chưa từng gặp ông?”
Lệ Quốc Minh cười nói: “Chú và mẹ cháu đã không gặp nhau hơn hai mươi năm rồi. Cách đây không lâu chú mới biết tin mẹ cháu đã qua đời rồi, biết được là bà ấy còn một người con gái, nên tôi mới đến xem thử.”
Cố ý đến thăm con gái của một người bạn đã qua đời, mối quan hệ giữa hai người chắc chắn không bình thường.
Phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Yên là nghĩ rằng, ông ta có phải là người mẹ cô thích không?
“Tiểu Yên, có thể cùng nhau đi ăn một bữa cơm được không?” Giọng điệu của Lệ Quốc Minh có vẻ mong đợi: “Ba tiếng nữa, máy bay của chú sẽ cất cánh. Chú muốn ăn một bữa cơm với cháu trước khi đi. Cháu trông rất giống mẹ của mình.”
Tô Yên không biết tại sao, cô không thể chịu nổi ánh mắt của Lệ Quốc Minh, vô thức gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!