Tô Yên quả thật không biết chuyện này.
Nhưng có thể khiến Lục Cận Phong sa sút nửa năm, xem ra người phụ nữ tên Nhã Nhược kia vô cùng quan trọng với Lục Cận Phong.
Tô Yên cũng không ngốc, đại khái hiểu được dụng ý của Lục Thừa Mẫn.
“Phó tổng giám đốc Lục thật thích nói đùa, cho dù trên đời này có hai người nhìn giống nhau, thì cũng là hai người khác nhau.” Tô Yên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Trên đời này chỉ có một Tô Yên.”
Lục Thừa Mẫn sửng sốt, nở nụ cười, ánh mắt mang theo vài phần thưởng thức: “Cô chủ Tô rất thẳng thắng, không giống với người thường, nhưng cô chủ Tô thật sự không muốn nghe tình sử của anh cả tôi?”
Tô Yên nhìn Lục Thừa Mẫn, phỏng đoán dụng ý của đối phương, cười nhạt: “Tình sử của cậu chủ Lục, nói ra chắc chắn sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú, tôi là người phàm tục, đương nhiên cũng sẽ tò mò mấy chuyện bát quái, nếu Phó tổng giám đốc Lục đã muốn nói, tôi đây sẽ chăm chú lắng nghe.”
Nụ cười trên mặt Lục Thừa Mẫn mang theo vài phần thâm ý, thật ra anh ta cũng không biết tâm tư của Lục Cận Phong đối với Tô Yên rốt cuộc là gì.
Anh ta cũng không thấy Tô Yên có điểm nào ghen tuông.
Lục Thừa Mẫn ngồi xuống, chậm rãi nói: “Năm năm trước anh cả tôi có quen một cô bạn gái, gọi là Tần Nhã Nhược, hai người đã tính đến chuyện kết hôn, nhưng ai mà biết tai họa lại giáng tới bất ngờ, kẻ thù của anh cả tôi tìm đến cửa, bắt Nhã Nhược đi, lành ít dữ nhiều, sau khi Nhã Nhược gặp chuyện không may, tình thần anh cả trở nên sa sút, về sau cưới thêm mấy cô vợ, đều không ai sống được đến già, tôi hy vọng cô chủ Tô có thể giúp anh cả tôi thoát khỏi bóng ma tâm lý này.”
“Phó tổng giám đốc Lục xem trọng tôi như thế, tôi sợ mình không xứng.” Tô Yên cười khẽ: “Quan hệ giữa tôi và Tổng giám đốc Lục không có gì hết.”
Lục Thừa Mẫn đến đây dĩ nhiên là muốn thăm dò xem quan hệ giữa cô và Lục Cận Phong có phải là người yêu hay không, cho dù cô và Lục Cận Phong có đang giận dỗi nhau, thì bọn họ cũng không thể thừa nhận.
Nếu không, cô chắc chắn sẽ bị Lục Thừa Mẫn nhắm tới.
Cô nhớ Lục Cận Phong từng nói một câu, chỉ cần là phụ nữ của Lục Cận Phong anh, dòng bên kia của nhà họ Lục chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nếu Lục Cận Phong có người thừa kế, sẽ trở thành mối đe dọa với dòng bên kia.
Lục Thừa Mẫn mỉm cười: “Là tôi hiểu lầm, cô chủ Tô, thật xin lỗi, cô đừng để bụng, anh cả tôi là người trọng tình nghĩa, Nhã Nhược qua đời nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn nhớ mãi không quên, tôi sợ anh ấy quá đau buồn, mà không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý đó.”
“Phó tổng giám đốc Lục quan tâm Tổng giám đốc Lục như vậy, tình cảm giữa hai anh em các người, thật hiếm thấy.” Tô Yên cười khen: “Phó tổng giám đốc Lục, tôi trở về gặp Tổng giám đốc Lục, nhất định sẽ ở trước mặt anh ấy truyền đạt sự quan tâm của anh đến với anh ấy, không thể uổng phí một phen khổ tâm của anh được.”
Lời này là Tô Yên cố ý nói.
Quả nhiên, vừa nghe Tô Yên muốn nói cho Lục Cận Phong, Lục Thừa Mẫn vội vàng nói: “Cô chủ Tô, tôi hy vọng chuyện hôm nay chỉ có hai người chúng ta biết, đừng nhắc đến Nhã Nhược trước mặt anh hai, gợi lên quá khứ đau buồn của anh ấy.”
Tô Yên cười đến vô tội: “Thế à, Phó tổng giám đốc Lục đúng là suy nghĩ chu đáo.”
Vừa dứt lời, thư ký của Lục Thừa Mẫn vội vã đi vào: “Tổng giám đốc Lục đang đến đây.”
Lục Cận Phong đến đây?
Lục Thừa Mẫn nhíu mày, trong lòng mừng thầm.
Anh ta vừa gọi Tô Yên tới chưa được mười phút, Lục Cận Phong đã lập tức đến đây ngay, thật đúng là khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!