Vạn Nhất cười híp mắt chuyển chủ đề: “Cô Tô, lúc nào thì có thể uống rượu mừng của cô và đại ca đây.”
Từ lúc thân phận của Lục Cận Phong bị lôi ra ánh sáng, Vạn Nhất luôn ngóng trông uống rượu mừng của họ.
“Dừng lại.” Tô Yên giơ tay, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi và anh ấy chia tay rồi.”
“Vẫn chưa làm hòa sao?” Vạn Nhất nói thầm: “Không phải chứ, hiệu suất làm việc của đại ca cũng quá thấp rồi.”
Tô Yên thong thả uống trà, hỏi: “Anh Vạn, lúc nào thì mang bức tranh gốc của Viên Tùng Niên ra cho chúng tôi thưởng thức đây?”
Trong lòng Vạn Nhất lộp bộp một tiếng, vẫn là chạy không thoát rồi.
Vạn Nhất kiên trì đến cùng nói: “Cô Tô cũng thích tác phẩm của Viên Tùng Niên sao?”
“Thực sự rất thích, tác phẩm của ông ấy, quan niệm nghệ thuật rất sâu sắc khiến người ta cảm thấy rất yên bình.”
Vạn Nhất giống như gặp được tri âm: “Tư tưởng lớn gặp nhau.”
“Vạn Nhất, trở về mang bức tranh đó đưa đến cho Yên Yên đi.” Giọng nói của Lục Cận Phong từ phía sau vang lên.
“Đại ca.” Vẻ mặt Vạn Nhất không cam lòng.
Tô Yên trừng mắt nhìn Lục Cận Phong: “Anh có khác gì thổ phỉ không, ăn cướp trắng trợn.”
Nghe thấy vậy, Vạn Nhất vội vàng gật đầu không ngừng, cuối cùng cũng có người nói hộ tiếng lòng của anh ta rồi.
Nhưng mà sự thực chứng minh, anh ta vui mừng quá sớm rồi.
Tô Yên còn nói thêm một câu: “Anh Vạn, tôi mang về thưởng thức vài ngày sau đó mang trả lại cho anh.”
Điều này cũng có khác gì với ăn cướp trắng trợn đâu.
Còn nói là trả ư, nếu như không trả thì phải làm sao đây?
Đúng là không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
Lục Cận Phong ho nhẹ một tiếng, Vạn Nhất cam chịu số phận thở dài: “Em về nhà lấy cho.”
“Anh Vạn, đợi một chút.” Tô Yên đứng dậy: “Có thể đi nhờ xe không, tôi muốn quay lại bệnh viện một chuyến.”
Lục Cận Phong vừa nghe thấy Tô Yên muốn đi, đương nhiên là không vui nhưng nghe cô nói muốn quay về bệnh viện cũng không ngăn cản.
Tô Duy vừa làm phẫu thuật xong, Tô Yên muốn đến thăm hỏi cũng là chuyện nên làm.
Vạn Nhất liếc nhìn Lục Cận Phong, trưng cầu ý kiến của anh.
Lục Cận Phong gật gật đầu, sau đó nói với Tô Yên: “Có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”
“Được.” Tô Yên vẫy tay, trực tiếp đi theo Vạn Nhất.
Lên xe, đi được một đoạn, Vạn Nhất tò mò hỏi: “Cô Tô, cô và đại ca không thể cứ như vậy mãi được, bạn trai nghèo nàn lắc mình trở thành người giàu hàng tỷ, đây không phải là chuyện tốt sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!