Vạn Nhất đưa Tô Yên đến bệnh viện, sau khi xuống xe Tô Yên nói: “Anh Vạn, bức tranh gốc của Viên Tùng Niên kia không cần phải đưa cho tôi đâu, tôi chỉ nói đùa thôi.”
Bức tranh gốc hơn nghìn vạn, Tô Yên sao có thể tranh đoạt được chứ.
Vạn Nhất mỉm cười: “Cảm ơn cô Tô thủ hạ lưu tình.”
Tô Yên mỉm cười, xoay người đi vào khu nội trú.
Ra khỏi thang máy, cô đột nhiên nhìn thấy một người quen.
Trong lòng Tô Yên chấn động, có chút thất thố đuổi theo người phụ nữ trung niên đằng trước.
Ở góc cầu thang, Tô Yên lên tiếng gọi lại: “Bác sĩ Trương.”
Người phụ nữ dừng bước quay đầu lại, nhìn thấy Tô Yên, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ và áy náy, ánh mắt lóe lên: “Cô, cô là Tô Yên sao?”
“Là tôi đây.”
Tô Yên kích động đi lên phía trước, người này chính là bác sĩ năm đó đã đỡ đẻ cho cô, năm đó sau khi sinh đứa bé, toàn bộ những người đỡ đẻ cho Tô Yên đều từ chức.
Là kiệt tác của Tô Đình Nghiêm.
Ông ta sẽ không để cho mọi người biết con gái ông ta chưa kết hôn đã sinh con, mất mặt xấu hổ.
Mấy năm rồi, cô không ngờ lại gặp lại bác sĩ Trương ở đây.
Tô Yên vô cùng kích động, lời nói của Tần Phương Linh và Tô Vân đều không thể tin được, lời của Tô Đình Nghiêm cũng không thể tin được, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình để tìm đáp án thôi.
“Bác sĩ Trương, bà bận không? Có thể cùng nhau ăn bữa cơm không?” Tô Yên không trực tiếp dò hỏi tung tích của đứa bé.
Trương Lan Hương biết, hơn bốn năm rồi, nên tới rồi, bà ta cũng không thể trốn tránh mãi được nữa.
“Có thể.” Trương Lan Hương gật gật đầu.
Tô Yên dẫn người đến nhà hàng gần bệnh viện gọi vài món ăn, rất nhiệt tình: “Bác sĩ Trương, thích ăn cái gì, cứ tùy ý gọi nhé.”
“Cảm ơn, những thứ này là đủ rồi.” Trương Lan Hương cũng không phải là lòng tham không đấy: “Cô Tô, cô xinh đẹp hơn trước rất nhiều, vừa rồi thiếu chút nữa tôi không nhận ra đấy.”
“Bác sĩ Trương, tôi đã từng tới tìm bà nhưng bà từ chức rồi, tôi biết, là do cha tôi làm.” Tô Yên nhìn Trương Lan Hương: “Bác sĩ Trương, tôi sẽ không vòng vo nữa, bà có thể nói thật cho tôi biết, con của tôi còn sống hay đã chết?”
Lời của Tô Yên khiến sắc mặt Trương Lan Hương hiện lên vẻ kinh ngạc: “Là, là ngài Tô nói đứa bé đã chết rồi sao?”
“Cha tôi nói, sau khi đứa bé được sinh ra thì không cứu được, là thật sao?” Tô Yên nhìn chằm chằm Trương Lan Hương, không dám bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào trên mặt bà ta cả.
Bàn tay bưng ly trà của Trương Lan Hương có hơi run rẩy, đôi mắt không dám nhìn thẳng Tô Yên.
“Năm đó, lúc đứa bé được sinh ra…”
Trương Lan Hương ngừng lại.
Tô Yên vội vàng hỏi: “Lúc sinh ra thế nào? Bác sĩ Trương, hy vọng bà đứng ở cương vị cùng là một người mẹ nói thật cho tôi biết được không, đứa bé tôi mang thai mười tháng còn chưa được nhìn thấy nó lần nào, bà là hy vọng duy nhất của tôi, bà sẽ không nhẫn tâm nhìn tôi đến lúc chết cũng không biết con mình còn sống hay đã chết chứ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!