Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - tác giả Phù Sinh

Chân Tô Đình Nghiêm mềm nhũn, ngồi sập xuống đất, đột nhiên nước mắt chảy đầy mặt: “Tiểu Yên, cha có lỗi với con, có lỗi với con.”

Tô Đình Nghiêm ôm chân Tô Yên, khóc bù lu bù loa, điều này có liên quan đến chuyện uống rượu.

Tô Đình Nghiêm ngày thường, ở trước mặt Tô Yên luôn giữ dáng vẻ nghiêm khắc của một người cha, sau khi Tô Yên trở thành con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, thái độ của Tô Đình Nghiêm mới tốt hơn một chút.

Tô Yên nhắm mắt thật sau, nhìn chằm chằm Tô Đình Nghiêm dưới chân: “Tôi chỉ muốn biết, các con tôi đang ở đâu? Ông đã khiến tôi khuyết thiếu mất bốn năm trong sinh mệnh của chúng rồi bây giờ ông còn muốn chia cắt mẹ con chúng tôi cả đời sao?”

“Tiểu Yên, chúng là con hoang, lai lịch bất chính, nếu như con tìm chúng quay về, con sẽ bị hủy hoại.” Tô Đình Nghiêm nắm lấy ống quần của Tô Yên: “Tiểu Yên, nghe lời cha nói đi, quên đi, tên tội phạm cưỡng gian kia không phải đã bị bắt rồi sao, chuyện này cứ như vậy cho qua đi, chẳng lẽ con còn muốn nuôi con của tội phạm cưỡng gian sao?”

“Đó là con của tôi.” Hai mắt Tô Yên đỏ lên, cô ngồi xổm xuống, nắm lấy cổ áo của Tô Đình Nghiêm: “Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, bọn chúng ở đâu, nếu không, đợi đến lúc nhà họ Tô suy tàn, tôi tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cục diện rối rắm mà ông lưu lại đâu.”

Tập đoàn Tô Thị là niềm tin mấy chục năm của Tô Đình Nghiêm, cho dù ông ta sa sút cũng không muốn nhìn thấy nó sụp đổ.

“Cha không biết, cha cho người xử lý, bảo ném vào một trại mồ côi.”

Tô Yên khích động truy hỏi: “Tên của trại mồ côi đó là gì, ở chỗ nào?”

“Trại mồ côi Thiên Sứ Bảo Bối.” Tô Đình Nghiêm uống nhiều quá, khuôn mặt đỏ lên, ông ta say khướt đứng lên: “Tiểu Yên, con phải suy nghĩ cho kỹ, tìm hai đứa bé kia về, nửa đời sau của con sẽ bị phá hủy, mang theo hai đứa bé đó, ai muốn con chứ.”

“Nửa đời trước của tôi đã bị ông hủy hoại rồi, nửa đời sau tôi sống thế nào đó là chuyện của tôi.”
Tô Yên đã rời khỏi nhà họ Tô, bất chấp mưa to, cô gọi điện cho An Hinh.

Lúc An Hinh lái xe đến, cô ấy nhìn thấy Tô Yên đang ngồi ở ven đường cũng không thèm tránh mưa.

“Cậu bị điên rồi.”

An Hinh cầm ô chạy tới, nước bắn tung tóe.

Tô Yên ngẩng đầu lên, cười với An Hinh, nhiều năm sau An Hinh vẫn còn càu nhàu với cô, lúc này dáng vẻ của cô có bao nhiêu chật vật.

Nước mưa gột rửa khiến Tô Yên tỉnh táo hơn nhiều.

Lên xe, An Hinh vội vàng tìm khăn lông lau khô cho cô: “Trước tiên lau khô tóc đã, cẩn thận kẻo bị cảm đấy.”

An Hinh nhìn có vẻ hấp tấp nhưng thực ra lại rất cẩn thận.

“Hinh Hinh của mình cũng quá tri kỷ rồi.” Tô Yên cười, vươn tay ra nắm lấy cằm của An Hinh, đùa giỡn nói: “Đêm nay để mình tới chỗ cậu qua đếm nhé.”

“Đương nhiên rồi.” An Hinh cũng không hỏi xem Tô Yên đã xảy ra chuyện gì.

Bản thân An Hinh có nhà ở ngoài, thỉnh thoảng sẽ qua đó ở.

Tô Yên tắm nước nóng cho đỡ lạnh, cả người cảm thấy khoan khoái dễ chịu hơn nhiều, từ phòng tắm đi ra, An Hinh đã nấu xong canh gừng.

“Uống bát canh này đi.” An Hinh ngồi xuống: “Tô Yên, dáng vẻ cậu ngồi dầm mưa vừa rồi rất dọa người đấy,”

Tô Yên cười với An Hinh: “Xin lỗi, lại khiến cậu lo lắng rồi.”

Thở dài một hơi, Tô Yên nhìn mưa to ngoài cửa sổ: “Hinh Hinh, mới vừa rồi, mình đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, làm người nếu quá hiền lành thì sẽ bị người lấn tới.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận