An Hinh lại bị dọa đến choáng váng.
Chỉ một đêm mà bị giáng cho hai quả bom nguyên tử, An Hinh bị nổ cho rối tinh rối mù rồi.
“Lục Cận Phong là cậu cả nhà họ Lục?” An Hinh lắp bắp nói: “Tô Yên, vậy mà cậu lại hẹn hò với cậu cả nhà họ Lục, không đúng, không phải anh ta bị thọt à? Mặt còn bị hủy dung nữa. Ôi, mình hiểu rồi, anh ta hóa trang phải không? Nhưng anh ta hóa trang làm gì? Chẳng lẽ là để thử lòng cậu?”
Trong đầu An Hinh làm sao có thể nghĩ đến âm mưu đấu đá trong gia đình chứ.
Tô Yên bưng bát canh gừng lên, ngồi trên ghế salon nói: “Hinh Hinh, đó là một bí mật, cậu tạm thời giữa bí mật giúp mình nhé, Lục Cận Phong có tính toán của anh ấy.”
“Yên tâm, yên tâm, miệng mình kín lắm.” An Hinh biết rõ cái gì nên nói cái gì không: “Nhưng mà Tô Yên này, cậu muốn mang bọn nhỏ về liệu cậu cả nhà họ Lục đó có đồng ý không? Trước đó người ta vì cứu cậu mà đến mạng cũng không cần, chắc chắn là rất yêu cậu.”
Tô Yên im lặng, đây chính là nguyên nhân tại sao cô vẫn chưa đồng ý quay lại với Lục Cận Phong.
“Tô Yên, trong lòng cậu nghĩ như thế nào? Cậu có yêu Lục Cận Phong hay không?” Vẻ mặt An Hinh hiếu kỳ hỏi.
Tô Yên lấy tay chọc chọc trán của An Hinh, cong môi cười nói: “Sao hôm nay cậu toàn nói giúp cho anh ấy thế, anh ấy hối lộ cậu cái gì à?”
“Lục Cận Phong, đây chính là người đàn ông cấp bậc kim cương đấy, trước kia đi cà nhắc thì không nói làm gì, hiện tại biết anh ta là một người đàn ông đẹp trai tài giỏi như vậy, vậy thì phải giữ chặt lấy, cậu đúng là ngốc.” An Hinh lườm Tô Yên: “Ôm chặt đùi của Lục Cận Phong, không phải đồng nghĩa với việc cậu có thể đi ngang ở Đế Đô à?”
Tô Yên dở khóc dở cười: “Con cua mới đi ngang.”
“Mình đang nói chuyện nghiêm túc đấy, không được cười.” Tiểu công chúa An Hinh tức giận.
Tô Yên bật cười nói: “Dáng vẻ tức giận của cậu thật giống Vũ Mặc.”
Tô Yên đứng lên, cầm bát canh đền trước cửa sổ, nhìn màn mưa bên ngoài cửa sổ và chính mình trên gương.
An Hinh lặng lẽ lấy điện thoại ra ấn mở ghi âm, dấu ở phía sau.
“Mình không phủ nhận, mình thích Lục Cận Phong, mỗi lần anh ấy xuất hiện, mình cảm thấy như mùa xuân đột nhiên xuất hiện vậy, rất ấm áp.” Tô Yên nhớ đến Lục Cận Phong, khóe môi bất giác cong lên: “Quá khứ của mình không thể nào thay đổi được, nếu như anh ấy nguyện ý tiếp nhận quá khứ của mình thì mình cũng sẽ đánh cược một lần, không quan tâm thắng thua.”
“Đây mới là Tô Yên mà mình quen.” An Hinh cầm điện thoại tiến lại gần hơn: “Vậy phải làm sao cậu mới tin tưởng anh ta thực sự nguyện ý?”
Tô Yên lắc đầu: “Mĩnh cũng không biết, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Hai chữ nguyện ý này cho tới bây giờ cũng không phải chỉ cần nói ngoài miệng mà thôi.
Hiện tại Tô Yên đang ở trong giai đoạn tự ti nhạy cảm, cho dù Lục Cận Phong có nói nguyện ý thì cô vẫn sẽ do dự.
“Cũng muộn rồi, Tô Yên, cậu đi nghỉ sớm đi.” An Hinh cười nói: “Ngày mai mình cùng cậu đi trại mồ côi.”
“Ừm.” Tô Yên thật sự mệt mỏi.
Nhìn thấy Tô Yên đi về phòng nghỉ ngơi, An Hinh lấy điện thoại ra, lưu đoạn ghi âm vừa rồi lại.
Đoạn tình cảm của Tô Yên và Lục Cận Phong này, bằng mọi giá cô sẽ không để hai người tách ra đâu.
Cô chắc chắn sẽ nghĩ được cách khiến hai người họ quay lại với nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!