“Tô Yên, làm vợ anh được không?”
Lục Cận Phong cắt ngang lời cô đang nói.
Tô Yên có cảm giác mình vừa nghe lầm gì đó, bèn lập tức hỏi lại: “Anh, nói gì cơ?”
“Làm vợ anh nhé.” Làn môi mỏng bạc của Lục Cận Phong khẽ nhếch lên, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng cưng chiều: “Trước khi em mở miệng ra nói, anh đã sớm biết chuyện em tìm hai đứa nhóc, phụ nữ các em chỉ biết già mồm mà thôi.”
“Anh biết rồi?” Tô Yên sững người, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại: “Là Hinh Hinh?”
Chóp mũi Lục Cận Phong chạm vào chóp mũi Tô Yên, giọng nói anh trở nên trầm thấp: “Anh chính là mùa xuân của em đấy.”
Tô Yên mỉm cười, cô xúc động.
Quả nhiên là An Hinh.
“Lục Cận Phong, anh thật sự không để ý hai đứa nhóc sao?”
Lục Cận Phong cười khẽ: “Muốn nghe lời thật lòng hay giả dối đây?”
“Lời thật lòng.”
“Để ý.” Lục Cận Phong thành thật nói: “Nhưng bất kỳ một sự để ý nào cũng đều không thắng được niềm khao khát muốn ở bên cạnh em, Tô Yên, đời người không dài, anh đã sống được một phần ba quãng đời, anh hy vọng hai phần ba quãng đời còn lại của anh sẽ có em bên cạnh bầu bạn.”
Đời người trăm năm, có biết bao người đến tận cuối cùng cũng không tìm được một người có thể ở bên trải qua quãng đời còn lại với mình.
Tô Yên mỉm cười, cô khẽ cắn môi Lục Cận Phong một chút: “Ngài Lục, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Sau khi khúc mắc được giải toả, Tô Yên cảm thấy trong người cực kỳ dễ chịu, cái cảm giác yêu đương nồng nhiệt với Lục Cận Phong lại quay về trong cô.
Hai người ở cạnh nhau, cái hoà hợp không phải là gia thế bối cảnh, mà là tam quan và linh hồn.
Ăn cơm tối xong, Tô Yên rời khỏi biệt thự Nam Sơn, trở về nhà họ Lý.
Lưu Tuyết Lam đang viết danh sách thiệp mời ở phòng khách, Tiểu Vũ cũng ở bên cạnh giúp một tay.
“Mẹ nuôi, mẹ đang làm gì vậy?”
“Tiểu Yên về rồi à, mẹ muốn tổ chức một buổi tiệc từ thiện, quyên góp tiền giúp đỡ những đứa trẻ ở vùng núi.” Lưu Tuyết Lam nói: “Mẹ thấy bọn trẻ miền núi vất vả, trong lòng mẹ cảm thấy chúng thật đáng thương.”
Tiểu Vũ cũng nói: “Chị ơi, các bạn nhỏ ở đó thật sự rất tội nghiệp, có vài bạn cũng giống Tiểu Vũ, không có bố mẹ bên cạnh.”
Tô Yên xoa đầu Tiểu Vũ, nói: “Chị sẽ giúp mọi người tìm những đứa trẻ đó.”
Rồi cô quay sang hỏi Lưu Tuyết Lam: “Mẹ nuôi, khi nào thì tiệc từ thiện được diễn ra ạ?”
“Vào cuối tuần này.” Lưu Tuyết Lam đáp: “Tiểu Yên, lúc đó con cũng tới nhé.”
“Vâng.”
Tô Yên nhìn thấy trong xấp thiệp mời, có một cái tên quen thuộc, chính là nhà họ Sở: “Mẹ nuôi, mẹ mời cả nhà họ Sở nữa à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!