Sở Hướng Nam chẳng có lấy nửa điểm thương cảm, anh ta chỉ nói: “Sau này em nên nghe lời mẹ một chút, đừng có tự dưng kiếm chuyện, buổi tiệc từ thiện sắp bắt đầu rồi, tốt nhất em nên che cái mặt mình đi, để người khác nhìn thấy, không biết chừng người ta còn nghĩ nhà họ Sở ngược đãi em.”
Lời Sở Hướng Nam vừa nói khiến Tô Vân cảm thấy đau lòng, cô ta tự thề rằng nhất định phải khiến Sở Hướng Nam hối hận, thế rồi cô ta lại ngoan ngoãn đáp: “Vâng, em đi trang điểm lại.”
Buổi tiệc sắp bắt đầu, đột nhiên mọi người trong sảnh chính đều yên lặng, đổ dồn sự chú ý về phía cửa ra vào.
Lục Cận Phong ngồi trên xe lăn được Hạ Vũ phụ trách đẩy vào, phía sau còn có Lục Minh Khánh và Vạn Nhất.
Những người này vừa tới, toàn bộ buổi tiệc từ thiện đều như được những nhân vật cấp cao ghé thăm.
Lục Cận Phong và Vạn Nhất, một người là người điều hành tập đoàn Lục thị, người kia lại là cậu chủ của tập đoàn điện ảnh Vạn thị, vả lại Lục Minh Khánh cũng rất có tiếng tăm trong giới giải trí, ba người con trai nhà họ Lục đều là những nhân vật cực kỳ có máu mặt.
Ánh mắt Tô Yên và Lục Cận Phong chạm nhau, hai người nhìn nhau, ngay cả An Hinh đứng bên cạnh cũng ngửi thấy mùi cẩu lương nồng nặc.
An Hinh bèn trêu: “Tâm tư người nào đó đều bay vút ra đằng kia mất rồi!”
Tô Yên tỉnh táo lại, lườm An Hinh một cái: “Làm gì có.”
“Lại còn không thừa nhận.” An Hinh cười nói: “Chẳng có nhẽ tớ sắp được uống rượu cưới rồi?”
Lần này Tô Yên không hề lảng tránh mà vừa cười vừa đáp thẳng: “Chắc chắn không thiếu chén rượu của cậu đâu.”
An Hinh được một phen ngạc nhiên, kích động ôm lấy Tô Yên: “Chúc mừng chúc mừng.”
Đích thân Lý Mộc Sinh dẫn đoàn của Lục Cận Phong tới ngồi ở vị trí đầu hàng, mà chỗ ngồi của Tô Yên lại vừa hay ở ngay đằng sau ghế của Lục Cận Phong.
Cái này là do Lưu Tuyết Lam cố ý sắp xếp.
Buổi tiệc bắt đầu, người chủ trì lên sân khấu: “Chào mừng mọi người đã bớt chút thời gian bận rộn của mình để đến với buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay…Két…”
Đột nhiên micro phát ra âm thanh chói tai, mọi người theo phản xạ đều bịt tai vào, người chủ trì cũng buông micro ra ngay lập tức.
Lúc này, một người phụ nữ mặc quần áo lao công hớt hải chạy lên trên sân khấu, ghé vào tai người chủ trì nói thầm gì đó.
Ngay lúc đó, micro cũng trở lại bình thường, từ bên trong mic truyền ra một giọng nói khiến cả hội trường trở nên náo loạn: “Vòng tay ngọc bích mà cô Tô đem quyên góp là đồ giả.”
Cũng không biết là vô tình hay cố ý.
Mặc dù người phụ nữ mặc đồ lao công kia chỉ nói với mình người chủ trì chương trình thôi, nhưng mặt cô ta lại hướng vào cái micro trong tay người chủ trì.
Đồ mà Tô Yên đem quyên góp là giả?
Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như thế này trong buổi tiệc từ thiện.
Mang đồ dởm đến bán, vậy chẳng phải là đang lừa gạt nhằm trục lợi hay sao?
Cả hội trường nhất thời bàn tán xôn xao, ánh mắt mọi người đều tràn đầy hoài nghi nhìn về hàng ghế mà Tô Yên đang ngồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!