Chương 18: Phản kích
“Lục Cận Phong.” Tô Yên lấy hết can đảm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Cận Phong, hạ quyết tâm: “Em biết rằng nếu đổi lại là ai cũng không thể nào chấp nhận được, nếu như anh muốn chia…”
“Đã thu dọn đồ đạc xong rồi, chúng ta về nhà thôi.” Lục Cận Phong xoay người lại, trên lông mày vẫn mang theo ý cười: “Yên Yên, em xem còn thứ gì quên lấy không.”
Tô Yên có chút bối rối: “Lục Cận Phong, anh đang…”
Chẳng lẽ không phải là chia tay sao?
“Bác sĩ nói em không sao, có thể xuất viện được rồi.” Lục Cận Phong cười nói: “Anh đã làm xong thủ tục xuất viện, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà sao?
Tô Yên không có nhà.
Cô phải trở về nhà nào?
Nhà họ Tô?
Hay căn phòng trọ?
“Chắc là đã thu dọn hết rồi.” Lục Cận Phong nhìn thấy Tô Yên đang ngây ngốc, mỉm cười đi tới nắm tay cô: “Đi thôi!”
Tô Yên nhìn anh: “Lục Cận Phong, bác sĩ còn nói gì nữa không?”
“Còn gì nữa sao?” Lục Cận Phong tươi cười nhìn cô.
Chẳng lẽ Lục Cận Phong vẫn chưa biết sao?
Bác sĩ không nói à?
Tô Yên nghĩ đến việc bác sĩ có trách nhiệm bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân, có lẽ là Lục Cận Phong thật sự không biết.
Nhưng sau chuyện vừa rồi Tô Yên đã biết trên đời này không có bí mật nào mà không bị bại lộ, nếu như bí mật này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, vậy thì nên lựa chọn trước khi tình cảm sâu đến mức không thể buông bỏ.
Tô Yên rút tay về, tim đập rất nhanh, căng thẳng vô cùng, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh nói: “Lục Cận Phong, có chuyện này em muốn nói với anh, năm năm trước…”
“Được rồi.” Lục Cận Phong ngắt lời cô, cười ôm cô vào lòng: “Sau này có anh ở đây, đảm bảo là sẽ không để em bị bệnh đến mức phải nhập viện nữa đâu.”
Lục Cận Phong cưng chiều vuốt ve tóc Tô Yên: “Đi thôi.”
Dưới ánh mắt dịu dàng của Lục Cận Phong, những lời đã đến đầu môi của Tô Yên lại bị nuốt ngược vào trong, giây phút đó sự tự ti cũng đã cắm rễ vào lòng cô.
Cô cũng nhận thức được rằng giữa cô và Lục Cận Phong đã có vết nứt, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hai người tan vỡ.
Tô Yên không nói gì thêm nữa, để mặc Lục Cận Phong dẫn cô ra khỏi bệnh viện, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi lên xe, Tô Yên buột miệng hỏi một câu: “Anh Vạn đâu?”
“Cậu ấy có việc về trước rồi.” Lục Cận Phong khởi động xe: “Yên Yên, em có đói không, anh đưa em đi ăn chút gì trước nhé.”
“Không đói, em muốn về phòng trọ ngủ một giấc.”
Tô Yên quả thực không đói, Vạn Nhất đã mua đồ ăn cho cô rồi.
“Được”
Lục Cận Phong cũng không nói gì thêm.
Về đến căn phòng trọ, Tô Yên thật sự ngủ mất.
Có lẽ là vì uống thuốc nên có hơi buồn ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lục Cận Phong đến nhà trọ của Tô Yên, đây là một căn hộ một phòng ngủ, phòng khách thông với phòng ngủ, ngăn cách với nhau bằng một bức bình phong, phòng bếp cũng ở sát bên, cả căn phòng không tới ba mươi mét vuông.
Rất nhỏ, nhưng rất gọn gàng và ấm áp.
Có sự ấm áp của gia đình.
Lục Cận Phong gồi trên ghế sô pha, liếc nhìn Tô Yên qua khe hở của bức bình phong.
Nhìn thấy dáng vẻ say sưa ngủ của Tô Yên, Lục Cận Phong chợt động lòng, liền đi tới.
Tô Yên vẫn chưa ngủ sâu, cô nghe thấy âm thanh Lục Cận Phong bước đến gần, cũng cảm nhận được giường lún xuống một mảng.
Lục Cận Phong leo lên giường, đến khi cô mở mắt ra, khuôn mặt của Lục Cận Phong đã gần trong gang tấc rồi.
Nhịp tim của Tô Yên đột nhiên tăng nhanh, mặt cũng nóng bừng lên: “Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Cận Phong nhìn cô chăm chú, đưa tay lên dịu dàng gạt đi phần tóc lộn xộn trên trán cô, giọng nói ôn nhu mê người: “Yên Yên, sinh con cho anh đi.”
Trước hôm nay, Lục Cận Phong chưa từng nghĩ đến việc có con, nếu một người đàn ông quyết định có con, thì chính là đã nhận định người phụ nữ này rồi.
Trải qua chuyện lần này suýt chút nữa là đã mất đi Tô Yên, Lục Cận Phong đột nhiên nảy ra suy nghĩ này.
Trong ngôi nhà ấm cúng dường như thiếu điều gì đó.
Tô Yên giật mình, kinh ngạc nhìn Lục Cận Phong, đồng thời từ đáy lòng cô xuất hiện vô số sự cảm động và sợ hãi.
Tại sao Lục Cận Phong đột nhiên nhắc tới trẻ con?
“Sinh… sinh con sao?”
Khóe miệng Lục Cận Phong hơi nhếch lên, có chút tà mị: “Chúng ta sẽ sinh một đứa con gái, xinh đẹp dịu dàng giống như em vậy.”
Cô dịu dàng ở chỗ nào chứ?
Cô không hề liên quan gì đến dịu dàng chút nào hết đấy, được không?
Tô Yên bắt gặp ánh mắt nghiêm túc kia, trong lòng chợt chột dạ.
Cô quay mặt đi, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Còn sớm quá, em không muốn có con.”
Lục Cận Phong khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến việc bọn họ chỉ mới hẹn hò chưa được bao lâu, hơn nữa Tô Yên vẫn chưa hoàn toàn mở lòng với anh.
Anh đã có hơi gấp rút rồi rồi.
“Được rồi, nghe theo em.” Lục Cận Phong ôm lấy Tô Yên không nói gì nữa.
Nép mình trong vòng tay của Lục Cận Phong, Tô Yên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, sự lo lắng và tự ti trong lòng cô lại xuất hiện.
Những ngày sau đó, Tô Yên tịnh dưỡng ở nhà.
Lục Cận Phong ngày nào cũng đem đồ ăn đến cho Tô Yên, đi dạo cùng cô sau bữa ăn, nhìn hai người giống như một cặp đôi đang yêu đương mặn nồng, nhưng Lục Cận Phong mơ hồ cảm thấy Tô Yên đang từ từ xa lánh anh, giữ khoảng cách với anh.
Nghỉ ngơi một tuần.
Tô Yên quay lại công ty làm việc, lúc trước bởi vì chuyện vòng đeo tay cô đã đắc tội với Trịnh Tố Tâm và Lưu Thịnh.
Lưu Thịnh và Trịnh Tố Tâm gặp vấn đề về chuyện tình cảm, ước mơ trở thành con rể ông chủ lớn của Lưu Thịnh e rằng sắp tan vỡ rồi.
Bây giờ Lưu Thịnh hận Tô Yên đến mức nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày đều sử dụng các thủ đoạn khác nhau để gây khó dễ Tô Yên, khiến Tô Yên phải tăng ca đến nửa đêm.
Vì chiếc vòng tay tám triệu, đồng nghiệp trong công ty cũng thầm suy đoán rằng có phải là Tô Yên đã thật sự quen được bạn trai nhà giàu rồi hay không.
Đồng nghiệp chỉ là người ngoài cuộc, sẽ không quá thân thiết với Tô Yên, cũng không quá xa lánh, không đắc tội với bên nào, đây là đạo lý sinh tồn ở nơi làm việc.
Thái Thanh Trúc khuyên nhủ: “Tô Yên, hay là cô xuống nước với giám đốc Lưu đi, cô như vậy thì ngày nào cũng sẽ bị nhắm vào, ngày tháng sẽ rất khó khăn đấy.”
“Không cần đâu.” Tô Yên biết rất rõ cho dù cô có xuống nước thì cũng vô dụng, hơn nữa cô không hề sai, nên cũng sẽ không đi nhận lỗi.
Thái Thanh Trúc thở dài, ra vẻ bí mật hỏi: “Tô Yên, bạn trai của cô làm gì vậy?”
Đây không phải là người đầu tiên thăm dò bạn trai của Tô Yên rồi, Tô Yên cũng đã vài lần nghe tin được lời đồn trong công ty.
Tô Yên đương nhiên biết tâm tư của Thái Thanh Trúc, mỉm cười: “Chỉ là một người bình thường lái xe trực tuyến mà thôi.”
Thái Thanh Trúc không tin; “Tô Yên, cô cũng không nói thật với tôi à, cô không coi tôi là bạn bè sao, ngày hôm đó tôi còn lên tiếng cầu xin giúp cô.”
Tô Yên bất lực cười: “Thật sự không nói dối cô đâu, đây là sự thật.”
Cô cũng nể mặt Thái Thanh Trúc đã
Thái Thanh Trúc: “Hôm nay tôi có việc nên chuồn trước đây, không thì lại bị giám đốc Lu bắt phải tăng ca, làm phiển cô giao cái này giúp tôi.
Bi ngập chim nhiều ngày như vậy rồi, cuối cùng Tô Yên cũng đã chớp được thời cơ phản kích.
Cô đã nói rôi, món nợ bị dìm dưới nước này cô sẽ đòi lại te Tân Phương Linh.
Tô Yên chuồn khỏi công ty, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Đình Nghiêm: Cha, tối nay cùng nhau ăn cơm đi, con có cách giải quyết vấn đề xoay vòng vốn của công ty.”