Cô không hề quen biết.
Nhưng đối phương lại lộ ra nụ cười u ám, nói: “Cô Tô, dùng cách này để mời cô đến thật sự có lỗi.”
Miệng thì nói có lỗi, nhưng hành động thì lại xem chút là tông chết cô.
Còn một người đàn ông nữa đằng sau người đàn ông ngồi xe lăn, có lẽ là vệ sĩ.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn ra hiệu cho người phía sau xé băng dính trên miệng Tô Yên ra, lúc băng dính bị xé xuống, Tô Yên đau đến chảy cả nước mắt.
“Rốt cuộc anh là ai, tôi có thù sâu oán nặng gì với anh, tôi nhớ tôi chưa từng đắc tội với anh, bắt tôi đến đây thực ra là muốn làm gì?”
Nhờ ánh sáng mà Tô Yên có thể nhìn rõ xung quanh, đây là một công xưởng bỏ hoang.
“Cô Tô thật sự là quý nhân hay quên, sao hả, đến tôi cũng không nhận ra?” Sắc mặt người đàn ông u ám sờ vào chân trái mình. hằn học nói: “Đây đều là cô ban cho tôi.”
Lúc này Tô Yên mới để ý, chân trái của người đàn ông này không còn.
Bên trong quần trống rỗng.
Tô Yên kinh ngạc nhìn chằm chằm chân trái của người đàn ông, cô không nhớ mình đã hại người đàn ông đó mất chân khi nào.
“Chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, các người nhất định bắt lầm người rồi, vị đại ca này, tôi thật sự không quen anh, chân anh chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Người đàn ông hét lên: “Cô còn ngụy biện, có người nói với tôi, chân của tôi mất là vì cô.”
“Là ai?” Tô Yên giải thích: “Tôi còn chẳng quen biết anh, sao có thể chặt đứt chân anh được, chắc chắn là có người hãm hại tôi, nói cho anh biết này, kẻ ngứa mắt lại muốn xử tôi nhiều lắm, nói không chừng có ai đó muốn mượn dao giết người đó.”
Người đàn ông đó tức đến xanh mặt: “Cô nói tôi ngu xuẩn bị người ta lợi dụng cũng không biết.”
“Tôi không nói vậy, là tự anh thấy vậy.” Tô Yên bĩu môi, cô không còn căng thẳng như vừa rồi nữa: “Vị đại ca này, chúng ta cũng đừng làm càn làm bậy ở đây nữa, tôi với anh không thù không oán, anh tìm sai người rồi.”
Sắc mặt người đàn ông càng u ám: “Mấy tháng trước, cô bị người ta bắt cóc, cô còn nhớ chuyện này không?”
Nghe tới đây, Tô Yên gật đầu không nhẹ nhõm như trước nữa.
Lúc ấy cô bị Tần Phương Linh cho người bắt cóc, suýt thì chết chìm dưới biển.
Nói chính xác thì là Chu Hoàng Long tìm người muốn giết cô.
Ánh mắt của Tô Yên rơi vào cái chân đã mất của người đàn ông, kịp phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc: “Anh là con trai của Chu Hoàng Long, Chu Kiệt?”
Chu Kiệt cười lạnh: “Xem ra cô Tô còn chưa quên, nhớ ra rồi.”
“Nhớ, nhớ lại rồi.” Tô Yên nuốt một ngụm nước bọt, lạnh cả người: “Cậu Chu, lúc đó cha anh muốn mạng của tôi.”
Tuy rằng nói đời cha làm sai đời con trả nhưng mà mất đi một chân thì cũng có hơi tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là cô cho người chặt chân anh ta.
Có điều Tô Yên cũng đoán được là do ai làm, Lục Cận Phong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!