Chậu than ở giữa bùng lên ánh lửa tí tách, cả hai người đều im lặng, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Tô Yên là đang cho Chu Kiệt có thời gian tự mình suy xét.
Đột nhiên, vệ sĩ lại vội vã chạy tới nói: “Cậu chủ Chu, hình như là người của tổ chức Ám Dạ tới rồi.”
“Tổ chức Ám Dạ?” Chu Kiệt cả kinh: “Sao bọn họ có thể tới đây được, tôi đâu có đắc tội gì với họ.”
Tô Yên cũng rất kinh ngạc nói: “Nghe nói người của Ám Dạ giết người không chớp mắt, lẽ nào có người dùng tiền sai bọn họ tới đây giết chúng ta?”
Từ lúc đầu gặp người của Ám Dạ ở bến tàu, cô đã không còn gặp lại lần nào nữa.
“Nhất định là mấy người anh em kia của tôi làm.” Chu Kiệt bất chấp: “Tô Yên, cô quả nhiên nói không sai, bọn họ núp trong bóng tối chờ đợi thời cơ ra tay. Bây giờ đến cả người của Ám Dạ cũng gọi tới rồi.”
“Vậy còn ngơ ra ở đó làm gì nữa, chạy mau đi.” Tô Yên nhảy xuống ghế, nói với vệ sĩ: “Mấy người dắt cậu cả Chu đi trước đi, tôi cản ở phía sau.”
Chu Kiệt nói: “Không được, tôi làm sao có thể để cho một cô gái chặn lại ở phía sau chứ.”
“Cậu thành ra như này rồi cũng là trách nhiệm của tôi, coi như là tôi trả nợ cho cậu, sau này hai người chúng ta coi như không ai nợ ai nữa.”
Dưới ánh lửa bập bùng, đôi mắt của Tô Yên lộ ra vẻ kiên định, ngũ quan đẹp đẽ lại toát ra một mị lực khó nói thành lời.
Chu Kiệt nhất thời sửng sốt, nhìn chằm chằm Tô Yên một lúc lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Cậu cả Chu, chúng ta đi trước.” Người vệ sĩ kia cõng Chu Kiệt lên, đến cả xe lăn cũng vứt đó.
Chu Kiệt hoàn hồn, vội vã nói với Tô Yên: “Lên xe, cùng nhau đi.”
“Mấy người đi trước đi.” Tô Yên nghiêm túc nói với vệ sĩ: “Nhất định phải đưa người trở về an toàn có biết không. Cậu cả Chu mà có mệnh hệ gì, mấy người không thoát được trách nhiệm đâu.”
“Vâng.” Vệ sĩ cũng không biết làm sao, theo bản năng nghe theo lời dặn dò của Tô Yên.
Ở phía sau nhà xưởng bỏ hoang còn có một con đường, đám người của Chu Kiệt lái xe rời đi.
Chu Kiệt ngồi trong xe, nhìn bóng người của Tô Yên dần dần khuất xa, trong lòng lại bỗng nôn nóng: “Nhanh dừng xe lại đi, cả đám người mấy anh thân là đàn ông lại để một cô gái ở sau chặn đường, có đáng mặt đàn ông nữa không hả.”
“Cậu cả Chu, đối phương chính là người của tổ chức Ám Dạ giết người không chớp mắt. Bọn họ nhất định là tới tìm cậu, chỉ cần chúng ta đi khỏi thì cô Tô nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vệ sĩ không dừng xe, ngược lại còn tăng tốc nhanh hơn.
Tô Yên nhìn thấy người đã đi rồi, lập tức dập tắt lửa than đi, sau đó chạy về phía con đường nhỏ.
Tô Yên cắm đầu chạy đến lạc đường.
Nơi này quá vắng vẻ, cỏ đây đều mọc cao tận nửa người, vốn dĩ không nhìn thấy được phương hướng.
Chân của cô đau không chịu được, vết thương trên trán bị máu khô đông lại dính bệt cũng cảm thấy có chút đau.
Năm nay đúng là tam tai, cô đã gặp tai nạn xe cộ hai lần rồi, may là vẫn còn sống chưa chết.
Đột nhiên, Tô Yên nghe thấy ở phía sau có tiếng bước chân cùng với âm thanh cỏ cây bị dạt ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!