Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Phi, Tô Yên cũng có một cảm giác quen thuộc không nói nên lời.
Cô cho rằng Hạ Vũ Mặc đã là đứa trẻ xinh xắn lắm rồi, không ngờ Hạ Phi lại còn xinh xắn hơn Hạ Vũ Mặc.
Cả người của Hạ Vũ Mặc mềm mại, bụ bẫm đáng yêu giống như một cục thịt viên nhỏ vậy, da dẻ cũng trắng muốt.
Hạ Phi lại vì thường xuyên rèn luyện tay chân, làn da rám nắng màu bánh mật, thoạt nhìn còn sáng láng hơn. Đặc biệt là cặp mắt kia lại có đôi nét rất giống với Lục Cận Phong, một vẻ sắc sảo vốn không hợp với số tuổi của cậu bé.
Hạ Phi lúc này hoàn hồn ngồi xuống bên cạnh Vạn Nhất.
Nhà cũ của nhà họ Lục đã rất lâu rồi không có được náo nhiệt như vậy, trong lúc ăn, Trần Tố Anh cũng rất nhiệt tình gắp rau cho Tô Yên, Lục Cận Phong bên cạnh cũng chăm sóc cô rất kỹ.
Hạ Phi khá là điềm tĩnh, không nói gì cả, rất có gia giáo mà ngồi dùng cơm.
Vạn Nhất suốt cả buổi cứ lải nhải bên miệng: “Con nuôi, nào, ăn cua đồng đi. Con nuôi, nè, ăn cá đi. Con nuôi…”
Vạn Nhất cứ như thể Đường Tăng niệm kinh, nhân dịp có thể được ở trên cơ của Hạ Phi mà không hề lãng phí một giây phút nào.
Hạ Phi âm thầm dùng ánh mắt cảnh cáo Vạn Nhất mấy lần, nhưng người kia lại làm như không nghe thấy, chỉ lải nhải một câu: “Con nuôi, ăn canh đi nè. Còn cà rốt này nữa, trẻ con ăn nhiều thì mới mau lớn.”
Hạ Phi: “…”
Cậu bé ghét nhất là ăn cà rốt.
Vạn Nhất cảm thấy vô cùng khoái chí, bởi có thể nhìn thấy được Hạ Phi nếm quả đắng thật sự là rất hiếm hoi.
Hạ Phi nhìn Vạn Nhất bằng cái nhìn “khinh bỉ”, sau đó cúi đầu ăn cơm, gắp hết cà rốt ra ngoài.
Hành động đó của cậu bé được Tô Yên thu hết vào trong tâm mắt, cô chợt nhớ tới Hạ Vũ cũng không ăn cà rốt.
Trẻ con bây giờ, đều không thích ăn rau củ.
Ông cụ Lục nhìn một bàn cả nhà ăn cơm, vui vẻ mà nói: “Lúc còn sống mà có thể nhìn thấy cảnh bốn thế hệ cũng ngồi ăn chung một bàn, vui vẻ hòa thuận như này, thật sự chết cũng không còn hối tiếc nữa.”
Ý của ông cụ ở đây tức là hối Lục Cận Phong mau chóng kết hôn rồi sinh con.
Mà nghĩ theo một ý nghĩa khác thì ông cũng mong hai anh em Lục Cận Phong và Lục Thừa Mẫn có thể hòa giải mâu thuẫn với nhau.
Nghe tới đây, Lục Cận Phong và Lục Thừa Mẫn nhìn nhau, Lục Thừa Mẫn cười nói: “Ông nội, ông nhất định sẽ có thể sống lâu trăm tuổi. Đừng nói là bốn thế hệ, năm thế hệ cũng có thể.”
Nói xong, Lục Thừa Mẫn nhìn về phía Lục Cận Phong trêu ghẹo: “Anh cả, mọi người ở đây ai cũng đều mong chờ được uống rượu mừng của anh với cô Tô đây hết đó.”
Lục Cận Phong nhìn Tô Yên một cái, nói: “Yên Yên chính là một nửa còn lại của tôi, cũng chính là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục… Khụ khụ… Nếu như ngày nào đó tôi chết đi, Yên Yên sẽ chính là người đứng đầu của nhà họ Lục… Khụ khụ…”
Lục Cận Phong đột nhiên ho khan kịch liệt, cảm giác như sắp ho đến văng cả phổi ra ngoài rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!