Hạ Phi trông có vẻ ngầu ngầu, vẻ mặt như kiểu người lạ chớ gần, nên khi nhìn thấy nét ngượng ngùng trên mặt Hạ Phi, tất nhiên là Tô Yên rất kinh ngạc.
Cô nhìn cầu thang, mỉm cười hỏi: “Hạ Phi, dì nghe nói là con rất lợi hại, phá vỡ được kỷ lục mà Lục Cận Phong đã để lại. Con còn nhỏ như vậy đã bắt đầu huấn luyện, có thấy cảm thấy khổ không?”
Khổ?
Hạ Phi lắc đầu: “Con muốn lợi hại hơn đại ca Lục, vượt qua anh ấy, thì không cảm thấy khổ.”
Tô Yên sờ đầu Hạ Phi: “Trẻ con thì không thể có lòng hơn thua quá nặng, bằng không con sẽ không cảm giác được sự vui vẻ. Vả lại, con đã rất lợi hại rồi, con là đứa trẻ giỏi nhất mà dì từng gặp.”
Hạ Phi ngước đầu nhìn chằm chằm bàn tay của Tô Yên, và nụ cười của Tô Yên, nó cảm thấy Tô Yên cười lên trông y như một người mẹ.
Nó là một đứa trẻ mồ côi, không có mẹ, dì Tô cũng không thể là mẹ của nó.
Hạ Phi rủ mắt, đút hai tay vào túi, đi xuống lầu.
“Hạ Phi.” Tô Yên cảm thấy không hiểu ra sao, không biết vì sao Hạ Phi đột nhiên lại đi mất.
Hạ Phi chào ông cụ Lục và Trần Tố Anh, sau đó nhìn về phía Vạn Nhất, nói một cách rất không tình nguyện: “Cha nuôi, đi thôi.”
Một tiếng “cha nuôi” đã khiến cho Vạn Nhất vui như mở hội, tung tăng đi theo Hạ Phi.
“Ông Lục, bác gái, cháu đi đây, con nít phải ngủ sớm để phát triển cơ thể.”
“Được.” Trần Tố Anh có chút luyến tiếc tiễn Hạ Phi và Vạn nhất ra về.
Đợi người đi rồi, Tô Yên cũng đi lên lầu. Trần Tố Anh về phòng, bắt đầu lục tung phòng tìm đồ.
Tìm một lúc lâu mới tìm ra bức ảnh lúc nhỏ của Lục Cận Phong. Lúc nhìn vào bức ảnh, bà nhớ lại dáng dấp của Hạ Phi, vẻ mặt chợt biến.
Trần Tố Anh thì thào: “Sao có thể giống đến vậy.”
Lục Cận Phong nằm trong phòng được nửa tiếng đồng hồ, thì bác sĩ do Lục Thừa Mẫn tìm đến đã tới.
Là một người đàn ông trung niên cao gầy, gọi là bác sĩ Hồ, để chòm râu dê, mặc một bộ hán phục, lưng đeo một hòm thuốc.
Trông có cảm giác như một cao nhân thoát tục.
Tất cả người nhà họ Lục đều đến phòng Lục Cận Phong. Trần Tố Anh hỏi: “Bác sĩ Hồ, năng lực của ông có được không? Nếu như chữa hư con trai tôi, có mười cái mạng của ông cũng không đủ đền lại.”
Trần Tố Anh nói lời này là nói cho Lục Thừa Mẫn nghe. Trần Tố Anh biết Lục Cận Phong không có bệnh. Lục Thừa Mẫn gọi bác sĩ đến, đoán chừng là để thăm dò thật giả.
Lục Cận Phong nằm tựa lên đầu giường, thỉnh thoảng ho vài tiếng, giả bộ yếu ớt.
Lục Thừa Mẫn lên tiếng: “Thím à, thuật chữa bệnh của bác sĩ Hồ rất lợi hại, ông ấy học Đông y, Đông y củng cổ căn cơ, bồi dưỡng nguyên thần, khẳng định không có vấn đề gì. Thím đừng lo lắng. Chẳng lẽ tôi lại đi hại anh cả.”
“Hừ, cái đó cũng chưa chắc.” Trần Tố Anh có gì nói đấy, không hề cho Lục Thừa Mẫn chút mặt mũi.
Lục Thừa Mẫn có chút xấu hổ, ông cụ Lục ngồi một bên không hề lên tiếng.
Lục Minh Khánh nói một lời còn mang theo ẩn ý khác: “Thím, cứ để cho bác sĩ Hồ khám cho anh cả đi, cũng để cho anh hai yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!