Một tiếng sau, chiếc xe chậm rãi chạy đến một khu biệt thự, chỗ này chính là nhà riêng ở bên ngoài của Chu Kiệt.
Chu Kiệt ngồi trên xe lăn, được vệ sĩ đẩy vào, Tô Yên đi theo phía sau. Sau khi tiến vào, cô bị sửng sốt bởi hai người đang ngồi tại phòng khách.
Người ngồi trên sô pha chính là Tô Vân và Sở Hướng Nam đang bị vệ sĩ nhìn chằm chằm.
“Tô Yên, đây là chuyện gì?” Sở Hướng Nam rất bất ngờ. Anh ta lại nhìn qua Chu Kiệt đang ngồi trên xe lăn, mới biết là mình bị ai đưa tới đây.
Mấy tiếng trước, Tô Vân và Sở Hướng Nam bị dẫn đến nơi này, bị mấy vệ sĩ trông coi, ngay cả cửa cũng không được đi ra, cũng không biết ai là người đã đưa bọn họ đến đây.”
“Chị, anh, các người đưa chúng tôi đến đây làm gì?” Tô Vân cũng lơ mơ không hiểu, và cũng có chút sợ hãi cô ta sợ Chu Kiệt.
Tuyết Vân là con gái riêng của Chu Hoàng Long, cùng cha khác mẹ với Chu Kiệt, nên gọi một tiếng anh.
Sắc mặt Chu Kiệt sầm xuống, quát mắng: “Ai là anh của cô? Mẹ tôi chỉ sinh cho tôi một đứa em gái tên là Chu Minh Nguyệt mà thôi, cô là cái thá gì chứ?”
Tô Yên lạnh mặt: “Đừng gọi chị bậy, mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi mà thôi, không hề có chị em gì.”
Hai người hai miệng một lời. Tô Vân bị oán ghét đến mặt đỏ tía tai.
Tô Vân không nén được cơn giận vì nhục nhã. Sở Hướng Nam cũng cảm thấy khó xử, lạnh lùng liếc Tô Vân một cái, cảm thấy mất mặt.
Tô Yên hỏi Chu Kiệt bằng giọng điệu thản nhiên: “Anh đưa hai người bọn họ đến đây làm gì? Đừng nói đây chính là món quà lớn mà anh nói chứ.”
Chu Kiệt nghiêm trang nói: “Tôi đã cho người điều tra rồi. Biết được trước kia cô và Sở Hướng Nam là người yêu của nhau, là Tô Vân đã bày kế đánh tráo cô dâu ngay ngày thành hôn của các người, Tô Vân đã cướp người đàn ông của cô. Bây giờ tôi sẽ bắt hai người bọn họ ly hôn, giành người đàn ông của cô về cho cô, đây có tính là món quà lớn không?”
Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Giọng điệu đó, giống như là thật sự đã trả một cái ơn rất lớn cho Tô Yên, còn bày ra biểu cảm không cần phải cảm ơn tôi nhiều đâu.
Tô Yên: “…”
Tô Yên suýt nữa là ói máu, chắp tay nói: “Cậu cả Chu, tôi cảm ơn món quà lớn của anh, anh tha cho tôi đi.”
Này mà gọi là báo ơn gì, có mà lấy oán báo ơn thì đúng hơn.
Bây giờ Tô Yên chỉ ước gì phủi sạch sẽ với Sở Hướng Nam, Chu Kiệt lại đẩy người đến bên cạnh cô, đây không phải là mang phiền phức tới cho cô sao?
Lời của Chu Kiệt khiến cho Sở Hướng Nam vô cùng vui mừng trong lòng, cực kỳ tích cực nói: “Tiểu Yên, anh vẫn luôn yêu em, chưa từng thay đổi, nếu như không phải vì Tô Vân cứ bám chặt, anh đã sớm ly hôn với cô ta rồi.”
Nói xong, Sở Hướng Nam lại bày tỏ thái độ với Chu Kiệt: “Cậu cả Chu, nếu như anh có thể giúp tôi thoát khỏi Tô Vân, để tôi có thể quay lại với Tiểu Yên, ân tình này, Sở Hướng Nam tôi nhất định sẽ báo đáp.”
Tô Vân vừa nghe đã nổi giận: “Sở Hướng Nam, anh có ý gì? Trong bụng tôi đang mang đứa con của anh, anh lại muốn ly hôn với tôi, anh có còn là người không?”
Tô Vân đi qua kéo Sở Hướng Nam.
“Ai biết đứa con trong bụng cô rốt cuộc là của ai. Tô Vân, Sở Hướng Nam tôi cũng đã tận tình tận nghĩa với cô rồi.” Sở Hướng Nam nói bằng giọng điệu ác liệt, đẩy Tô Vân ra: “Cô chia rẽ tôi và Tiểu Yên, khiến tôi có lỗi với Tiểu Yên. Một người đàn bà ác độc như vậy, ngay cả tư cách xách dép cho Tiểu Yên cô cũng chả có, Sở Hướng Nam tôi sao có thể để ý cô.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!