Tô Yên liếc Chu Kiệt một cái. Sẽ không thật sự chặt đứt một chân của Tô Vân chứ?
Con người Chu Kiệt làm việc khiến người ta không hiểu ra làm sao.
Tô Yên không hiểu nên cũng chẳng nói gì, ngồi xuống uống trà xem Chu Kiệt làm gì tiếp theo.
“Chị, chị cầu xin cậu Chu giúp em, chuyện này không liên quan gì đến em cả.”
Tô Vân ngược lại cũng rất thông minh, bò về chỗ Tô Yên, bét lấy chân Tô Yên tìm Tô Yên làm chỗ dựa.
Cô ta không biết tại sao Tô Yên lại ở cùng một chỗ với Chu Kiệt, nghe ý Chu Kiệt vừa nói thì quan hệ của hai người không hề bình thường, quả hồng còn mềm, người cũng luôn có lòng trắc ẩn.
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi.” Tô Yên liếc nhìn Chu Kiệt: “Cô tìm sai người rồi, cô đáng ra nên cầu xin cậu ta mới phải.”
Cô cũng rất phục Tô Vân, tốc độ trở mặt còn nhanh hơn cả thay đổi thời.
Lúc không cần đến cô thì gọi là Tô Yên, đến lúc cần đến cô thì gọi là chị.
Thay đi đổi lại tự nhiên như vậy mà không biết xấu hổ chút nào.
Tô Vân thầm nghiến răng, trong lòng nảy sinh oán hận, Tô Yên thế này rõ ràng là bỏ mặc cô ta.
“Người đâu, mang máy chém đến đây.” Chu Kiệt hét lớn, sát khí đằng đằng: “Đợi chặt chân cô xong rồi tôi sẽ tự mình đưa cô đến bệnh viện.”
Câu này vừa dứt, thật sự có máy chém đưa tới.
Tô Yên mím môi, trợn tròn hai mắt, Chu Kiệt này muốn chặt chân người ta đến cỡ nào cơ chứ, lúc nào cũng cũng mang theo máy chém.
“Đừng, đừng mà.” Tô Vân sợ tới mức đứng dậy chạy ra ngoài hét lên: “Cứu mạng, giết người, cứu mạng…”
Chu Kiệt lạnh giọng quát: “Bắt người về.”
Tô Vân còn chưa chạy ra đến cửa đã bị vệ sĩ bắt về, quỳ xuống cạnh máy chém.
“Á!” Tô Vân sợ hãi, bị dọa đến vừa hoảng vừa sợ tay chân luống cuống, mắt không dám nhìn vào máy chém: “Đừng chặt chân tôi, không phải tôi, không liên quan gì đến tôi, có tìm thì tìm mẹ tôi ấy, là bà ấy giật dây chú Chu báo thù Tô Yên, không liên quan gì đến tôi hết.”
Trong lòng Tô Vân hiểu rõ chuyện Chu Kiệt bị chặt chân là thế nào, mà chuyện này còn là do cô tay giật dây Tần Phương Linh tìm Chu Hoàng Long báo thù Tô Yên.
Tô Yên không sao, mà ngược lại Chu Kiệt lại còn bị chặt một chân để trả thù.
Tô Yên thấy Tô Vân bán đứng mẹ ruột mình, cũng xem như được mở rộng tầm mắt.
Tính người, quả nhiên là mong manh.
Chu Kiệt sờ cái chân đã đứt của mình, ánh mắt nảy sinh tia tàn nhẫn: “Không sao, mẹ con hai người lần lượt từng người, hôm nay chặt chân của cô trước, ra tay, đặt chân cô tay lên máy chém.”
Vệ sĩ lập tức ra tay, kéo chân Tô Vân, Tô Vân sợ đến phát khóc, hoảng sợ thét lên: “Á, đừng mà, cầu xin anh, đừng chặt chân của tôi, Tô Yên, cứu tôi.”
Tô Vân liều mạng giãy dụa, vệ sĩ giữ lấy cô ta, đặt chân cô ta lên máy chém, chỉ cần hạ máy chém xuống thì cái chân này chắc chắn không còn nữa.
Tô Yên thấy Chu Kiệt làm thật vừa định mở lời thì nghe Tô Vân chửi ầm lên: “Tô Yên, cô là con khốn, nhất định cô đã thông đồng với Chu Kiệt hại tôi đúng không, trong lòng cô luôn hận tôi, cô ghen tị tôi có được đứa con của Sở Hướng Nam, cô là con đàn bà ác độc, con khốn.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!