Hồ Thanh vừa chỉnh lại quần áo vừa mở cửa, giật mình khi nhìn thấy Tô Yên đang ngồi trong phòng bệnh.
“Cô, cô Tô, sao cô lại ở đây.”
Hồ Thanh chột dạ, ánh mắt né tránh.
Tô Yên gập lại cuốn tạp chí, nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu cười híp mắt nhìn Hồ Thanh: “cô Hồ, tôi đã ở đây đợi cô được một tiếng rồi, đứa trẻ trong bụng cô Hồ nên được nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Hồ Thanh nghe thấy vậy lập tức thay đổi sắc mặt, không dám nhìn Tô Yên: “Vừa rồi tô đi đến nhà vệ sinh, có chút không thoải mái vì vậy mới tốn hơi nhiều gian.”
Tô Yên nhìn chằm chằm Hồ Thanh, tay sờ lên cằm, nở nụ cười nói: “Hả? Hay là tôi gọi bác sĩ tới xem cho cô?”
“Không cần.” Hồ Thanh phản ứng mạnh, liên tục từ chối: “Tôi không sao rồi.”
Tô Yên cười đầy ẩn ý: “Nếu như đã không sao, vậy thì chúng ta đến nói chuyện cẩn thận với nhau, lúc trước cô Hồ nói rằng tôi đẩy cô.”
“Không có, là do tôi quá sợ hãi, hiểu nhầm là cô Tô đẩy, là tôi đã nhầm lẫn, tôi đã giải thích với mẹ rồi.” Hồ Thanh thay đổi thái độ uy hiếp Tô Yên ở nhà họ Lục trước đó, thành khẩn nói: “Cô Tô, tôi hy vọng chúng ta có thể sống chung trong hòa bình.”
“Có vẻ như cô Hồ đã suy nghĩ kỹ rồi, đã biết nên chọn thế nào, chỉ là con người này của tôi không độ lượng như cô Hồ đây.” Tô Yên đứng lên, đi đến trước mặt Hồ Thanh, lạnh lùng cảnh cáo.
“Cơ thể của Lục Cận Phong không khỏe, nếu như cô làm chuyện gì có lỗi với anh ấy, hoặc là làm chuyện bất lợi với anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, chỉ cần cô an phận thủ thường, ở bên cạnh Lục Cận Phong những ngày cuối cùng này không gây chuyện, có thể đến lúc đó tôi có thể cho cô một khoản tiền bồi thường.”
Tô Yên cố tình nói như vậy là bởi vì biết Hồ Thanh là người của Lục Thừa Mẫn, vậy thì cần phải tạo một hiện tượng giả với đối phương là Lục Cận Phong sắp không ổn.
Quả nhiên, Hồ Thanh vô thức buộc miệng hỏi: “Lục Cận Phong sắp không ổn rồi sao? Bệnh của anh ấy rất nghiêm trọng sao? Bác sĩ Xa cũng không có cách sao?”
“Có rất nhiều bác sĩ đều đã xem qua rồi, bệnh của Lục Cận Phong thật sự rất nghiêm trọng, nếu như bác sĩ Xa còn không có phương án trị liệu, thời gian của Lục Cận Phong nhiều nhất là một tháng…”
Tô Yên đột nhiên dừng nói, bộ dạng giống như không cẩn thận lỡ miệng nói ra, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Được rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, nếu như cô không sao vậy thì tôi đi trước đi đây.”
Hồ Thanh vừa nghe Lục Cận Phong chỉ còn một tháng, vui thầm trong lòng, kéo Tô Yên lại: “Vậy Lục Cận Phong có để lại cái gì, ví dụ như… di chúc?”
Thật sự không chờ đợi đến lúc Lục Cận Phong chết mà.
Tô Yên cười lạnh: “Hay là cô tự mình đi hỏi xem.”
Hồ Thanh gượng cười: “Bây giờ anh ấy không chào đón tôi, đến mặt anh ấy tôi còn không nhìn được, cô Tô nói lời này không phải đang xem sỉ nhục tôi chứ, cô cũng đừng trách hiện tại của tôi, bây giờ nhà họ Lục nằm trong bàn tay cô, tôi và đứa trẻ chỉ là cô nhi quả mẫu, không thể nào mãi không có cái gì, tôi không có vấn đề gì, nhưng mà dù sao đứa trẻ cũng họ Lục, vẫn mong cô Tô giơ cao đánh khẽ.”
Lời nói này thật thẳng thắn.
Tô Yên cười ý vị sâu sa, không nói gì cả.
Ngày hôm sau.
Ở trước nhà cũ có rất nhiều người liên tục đến thăm Lục Cận Phong.
Dù đúng hay sai cũng đều thăm dò xem Lục Cận Phong xem có thật sự chỉ còn thời gian là một tháng hay không.
Miệng của Hồ Thanh cũng thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!