Sau đó chị ta bước đến trước mặt Tô Yên nói: “Phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc, có lẽ Hạ Vũ Mặc đi qua bên đó chơi rồi, cô đợi ở đây một lát, tôi đi tìm thử.”
“Không cần đâu.” Tô Yên lạnh lùng nói: “Hạ Vũ, Hạ Huy, hai người qua đó tìm.”
“Vâng.” Hạ Vũ Hạ Huy lập tức đi ngay.
Vẻ mặt Cô Mã chợt thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ lo sợ: “Tôi đi là được rồi, các cô cũng không rành ngọn núi phía sau này, tôi quen thuộc hơn.
Cô Mã vừa dứt lời, tiếng khóc của Hạ Vũ Mặc lại vang lên từ hai bên sườn núi.
Tô Yên lạnh lùng nhìn cô Mã, sau đó lập tức chạy về phía tiếng khóc.
Lúc cô nhìn thấy Hạ Vũ Mặc bị trói trên cây, Tô Yên lập tức nổi trận lôi đình.
“Chị ơi, huhuhu, chị ơi.” Hạ Vũ Mặc nhìn thấy Tô Yên lại khóc lớn hơn nữa.
“Tiểu Vũ.” Tô Yên vô cùng đau lòng, vội vàng cởi trói cho Hạ Vũ Mặc.
Hiệu trưởng Vương và cô Mã cùng với những phụ huynh khác đều bước đến.
Thấy Hạ Vũ Mặc bị trói trên cây, hiệu trưởng Vương chợt sửng sốt.
Từ lúc thành lập trường đến nay vẫn chưa từng xảy ra chuyện như thế.
Học sinh trong trường lại bị trói trên cây như súc vật, chuyện này đồn ra ngoài thì không xong rồi.
Sau khi cởi dây trói xong, Hạ Vũ Mặc nhào vào lòng Tô Yên khóc lóc kể lể: “Chị ơi, bọn họ bắt nạt em, bọn họ trói em ở đây, họ còn mắng em là đồ con hoang không có cha mẹ.”
Ánh mắt Tô Yên lạnh lùng như tảng băng nhìn về phía cô Mã.
Hai chân cô Mã run rẩy, chị ta luống cuống giải thích: “Tôi, tôi không biết mà, chắc chắn là trò đùa của bọn trẻ, trẻ con mà, bẩm sinh đã thích đùa dai.”
“Cô Mã, cô tưởng tôi là con nít ba tuổi sao, cô là giáo viên, chòi nghỉ mát cách chỗ này còn chưa được năm mươi mét, Hạ Vũ Mặc bị trói ở đây mà cô không biết được sao?” Tô Yên đanh mặt, lên giọng hỏi tội: “Hôm nay cô phải giải thích rõ ràng cho tôi.”
Cô Mã ấp úng nói không nên lời, chị ta không giải thích được.
Hiệu trưởng Vương bước ra nói: “Phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc, cô bớt giận chút, trẻ con đùa nghịch cũng bình thường mà, nhưng chuyện hôm nay quả thật cũng hơi quá đáng, tôi chắc chắn sẽ xử phạt cô Mã.”
Nói xong, hiệu trưởng Vương cố làm ra vẻ nghiêm nghị quở mắng cô Mã: “Cô Mã, cô làm sao vậy, sao lại có thể mắc phải sai lầm lớn như vậy, còn không mau xin lỗi phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc đi.”
“Phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc, xin lỗi cô, do tôi sơ ý mới để xảy ra chuyện như vậy.” Vẻ mặt cô Mã vô cùng thành khẩn xin lỗi: “Bọn trẻ tham gia hoạt động ngoài trời đông quá, cũng khó tránh tôi không thể để ý hết được, mong rằng phụ huynh bé Hạ Vũ Mặc có thể hiểu cho nỗi khổ của người làm giáo viên chúng tôi.”
Cũng biết lươn lẹo thật.
Tô Yên nhìn hai người kẻ tung người hứng, họ đang muốn làm chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, cơn giận trong lòng cô lại càng tăng lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!