“Là em kết nghĩa của dì Tô.” Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ Mặc gọi Tô Yên là gì. Đây cũng là sợ Hạ Phi không hiểu rõ, thật là bất đắc dĩ mà.
“Dì Trần.” Lý Văn cũng lên tiếng chào hỏi Trần Tố Anh: “Khí sắc hôm nay của dì Trần thật tốt, trông như cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi vậy.”
“Cái miệng này của cậu, đúng là biết dỗ người mà.” Trần Tố Anh bị Lý Văn dỗ đến vui vẻ.
Lý Văn vỗ vỗ vào xe mô tô: “Tiểu Vũ, lên xe, cậu dẫn con đi dạo một vòng?”
Cũng vào lúc này, Hạ Phi đột nhiên nheo mắt lại, từ trong gương chiếu của xe Lý Văn cậu bé nhìn thấy cách đó không xa có mấy người mặc đồ đen, áo đen quần đen, đeo kính râm.
Hạ Phi lập tức cảnh giác, lẽ nào người của tổ chức Thiên Lang biết cậu bé là người của Ám Dạ nên đến bắt cậu sao?
Lúc rời đảo, ông Tiết đã nhiều lần nhắc nhở cậu, tổ chức Ám Dạ có không ít kẻ thù, cách hai ba ngày lại gặp phải ám sát là chuyện rất bình thường.
Hạ Phi luôn rất cẩn thận, chỉ có một lần cùng Hạ Vũ ngoài làm nhiệm vụ mà thôi.
Hạ Phi không hề hoảng sợ, đi đến bên cạnh Lý Văn, mở miệng ra lệnh cho anh ta nói: “Chú dẫn em trai tôi đi dạo một vòng, sau đó đưa nó trở về nhé.”
Vừa dứt lời, mấy người kia nhanh chóng bước đến, hung hăng nói: “Giao hai đứa trẻ này cho chúng tôi, đừng xen vào chuyện của người khác.”
Lý Văn và Trần Tố Anh lờ mờ khó hiểu.
“Các người làm cái gì đấy, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám bắt cóc trẻ con hả.” Trần Tố Anh che chở: “Có biết tôi là ai không, nhà họ Lục ở Đế Kinh, các người có đắc tội nổi không?”
“Cút sang một bên đi.” Một người mặc đồ đen đẩy Trần Tố Anh ra.
“Làm cái gì làm cái gì đấy, muốn tạo phản hả, ông nội Lý của mày đang ở đây nè, dám kiêu ngạo như vậy hả.” Lý Văn nhìn thấy vậy, từ trên xe mô tô bước xuống: “Bọn mày cứ đợi đấy, tao lập tức gọi mười mấy anh em đến đánh chết chúng mày, dám bắt cóc người hả.”
Lý Văn đang định gọi điện thoại thì một người đàn ông mặc đồ đen nhanh chóng đánh rơi điện thoại, một quyền đánh Lý Văn lùi về sau mấy bước.
“Con bà nó, dám động vào ông đây à, chúng mày chán sống rồi.” Lý Văn xắn tay áo chuẩn bị lao vào đánh nhau với bọn chúng.
Hạ Phi thấy tình thế không ổn lắm, phía sau còn có mấy chiếc xe bình dân, người của đối phương rất đông, còn có súng, cậu bé lập tức kéo Lý Văn: “Đánh cái gì mà đánh, nhanh chạy thôi, lên xe.”
Lý Văn cũng nhìn thấy đối phương có súng, anh hùng không chịu thua thiệt trước mắt, xoay người lên xe mô tô, Hạ Phi cũng trèo lên xe, vươn tay kéo Hạ Vũ Mặc: “Em trai, nhanh lên đây.”
Hạ Phi để cho Hạ Vũ Mặc ngồi giữa.
Tốc độ của ba người rất nhanh, mới có mấy giây đã ngồi trên xe rồi.
“Lái xe đi, còn chần chừ gì nữa.” Hạ Phi hét lên một tiếng.
Lý Văn nhanh chóng rời đi từ lối ra phía trước.
Tiếng súng dày đặc phía sau lưng lập tức vang lên.
Lý Văn không dám quay đầu, tức giận nói: “Bọn buôn người bây giờ quả là càn rỡ.”
“Chú thấy bọn buôn người cầm súng cướp người bao giờ chưa?” Hạ Phi vô cùng khinh bỉ nói.
Đám người áo đen lái xe đuổi theo.
Vừa nói chuyện, Hạ Phi vừa rút một khẩu súng lục trong ba lô phía sau ra, khẩu súng này đã được ông Tiết cải tiến rồi, khá nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng uy lực không hề sụt giảm, rất phù hợp với Hạ Phi.
Hạ Phi nhanh chóng lên đạn, Lý Văn nhìn thấy động tác lưu loát của Hạ Phi, kinh hồn bạt vía hỏi: “Đây là súng thật hả? Mẹ ơi, Tiểu Vũ, người này rốt cuộc là ai vậy, tuổi còn nhỏ mà đã biết chơi súng, cháu sẽ nổ súng thật ư?”
Hạ Vũ Mặc suy nghĩ, vô cùng tự hào nói: “Đây là anh hai con.”
Hạ Phi bình tĩnh trả lời một câu: “Lần đầu tiên, chắc là có thể được.”
Hạ Phi đã từng luyện tập ở trong phòng huấn luyện rồi, nhưng đao thật súng thật thì đây là lần đầu tiên.
Lý Văn thiếu chút nữa hộc máu.
Lần đầu tiên?
Một đứa bé năm tuổi chơi súng thực sự khiến người ta kinh sợ rồi, phía sau có nhiều người đuổi theo như vậy, tiếng súng dày đặc, sống chết trước mắt, làm ơn, đừng chỉ nói hẳn là chứ.
Lý Văn tăng tốc chân ga, hận không thể lái xe như máy bay.
Hai đứa bé phía sau không đáng tin chút nào, vào thời khắc mấu chốt vẫn phải dựa vào anh ta thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!