Lý Văn: “…”
Cho xin đi, bây giờ chúng ta đang chạy trốn đấy.
Trong lòng Lý Văn kinh hãi, đứa bé này lớn lên trông phấn nộn đáng yêu như vậy, mà kỹ thuật bắn súng lại chuẩn xác như vậy, yêu nghiệt từ đâu tới đây hả.
Lý Văn có chút phân tâm, tốc độ chậm hơn một chút, Hạ Phi quát chói tai: “Lái xe đến chỗ đông người đi, nhanh, lên đường cao tốc đi.”
Xe phía sau vẫn còn đang đuổi theo.
“Nguy hiểm thật đấy.” Lý Văn nói: “Xe mô tô không thể đi đường cao tốc đâu, bị phạt đấy.”
Hạ Phi tức giận: “Sắp mất mạng rồi chú còn quản đến việc có bị phạt hay không hả, lái nhanh chút đi, trực tiếp đi lên đi.”
Phía trước là lối vào đường cao tốc, nhưng có cảnh sát giao thông đang đứng đó.
Lý Văn có chút kinh sợ, Hạ Vũ Mặc đập một cái vào sau ót Lý Văn: “Còn không lên ba chúng ta sẽ chết đấy.”
Lý Văn hạ quyết tâm, giận dữ hét lên: “Em gái nó, mặc kệ đi, hôm nay ông đây phải chơi một trận lớn. Mình là cậu ấm nhà họ Lý sợ cái đầu bu*i ấy, Tiểu Vũ, cậu cho con chiêm ngưỡng kỹ thuật lái xe nè.”
Lý Văn nghiến răng, trực tiếp lao về lối vào đường cao tốc.
Cảnh sát giao thông dùng bộ đàm kêu lên: “Xe mô tô phía trước nhanh dừng lại, lập tức đi xuống đường cao tốc…”
Còn chưa nói xong, có mấy chiếc xe lướt qua như một cơn gió, trực tiếp tông gãy lan can lao đến đường cao tốc.
Mũ của cảnh sát giao thông bị gió thổi lệch, anh ta vội vàng sửa lại, vỗ vỗ ngực, mẹ nó, chán sống rồi hả.
Cảnh sát giao thông lo lắng kêu lên: “Có biến, có biến rồi, tất cả đại đội cảnh sát giao thông nhanh chóng đến đường cao tốc Ninh Túc đi…”
Xe trên đường cao tốc rất nhiều, tốc độ cũng rất nhanh, xe phía sau muốn đuổi theo cũng hơi khó khăn.
Những người đàn ông mắt thấy sắp vuột mất, trực tiếp đi thông đạo khẩn cấp, nổ súng muốn giết chết Lý Văn.
Chỉ khi xe dừng lại thì bọn chúng mới bắt người được.
Hạ Phi phát hiện ra ý đồ của đối phương, bình tĩnh chỉ huy: “Rẽ sang trái, bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào chú, cúi đầu đi.”
Pèng pèng…
Lý Văn cúi đầu, viên đạn xẹt qua đỉnh đầu anh ta.
“Mé, ông đây chỉ chậm một chút nữa thôi là bị bắn nổ đầu rồi.” Lý Văn cảm thấy vừa kích thích vừa phẫn nộ.
Hạ Phi từ túi sau lưng móc ra một khẩu súng đưa cho Hạ Vũ Mặc: “Nhắm vào lốp xe và cửa kính, làm theo những gì trước đó anh dạy cho em.”
“Anh yên tâm đi.” Hạ Vũ Mặc cầm súng có chút hưng phấn.
Trước đó Hạ Vũ Mặc đã từng ở trong phòng huấn luyện đợi Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc rất thông minh, không có kinh nghiệm thực chiến, cậu chỉ cần nhìn qua một lần là đã học được rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!