Tô Yên ghé sát vào điện thoại, nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, lập tức đoán đó là Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc, vội vàng nói: “Lục Cận Phong, là Hạ Phi và Tiểu Vũ đấy, vừa rồi cô gọi điện thoại cho em nói là hai đứa đã bị một đám người có súng truy sát.”
Sắc mặt Lục Cận Phong trầm xuống, lạnh lùng cảnh cáo nói: “Anh dám tổn thương đến một cọng tóc của chúng, Lục Cận Phong tôi nhất định sẽ khiến cho Phi Long Bang của anh bị hủy diệt hoàn toàn đấy.”
Chu Tử Thành cười lớn: “Xem ra thực sự đặt cược vào kho báu rồi, cậu cả Lục sớm thừa nhận một chút có phải là xong chuyển rồi không, đến Tây Giao, anh phải đến một mình, một tiếng sau không thấy người, đến trễ một phút, tôi chặt một ngón tay của chúng, chặt hết rồi thì chặt đến chân.”
“Không được làm chúng bị thương.” Tô Yên tim vọt đến cuống họng.
Hai đứa bé của cô đang gặp nguy hiểm, Tô Yên sao không thể sốt ruột cho được.
Sau khi cúp máy, Tô Yên mở cửa xe: “Em cũng phải đi.”
“Không được, em quay về đợi tin tức đi.” Lục Cận Phong sao có thể để cho Tô Yên rơi vào nguy hiểm được chứ: “Yên tâm đi, anh sẽ dẫn Hạ Phi và Hạ Vũ Măc quay trở về.”
“Lục Cận Phong, em nhất định phải đi.” Tô Yên kiên quyết nói: “Nếu như anh không cho em đi vậy thì em tự mình đi, anh lựa chọn đi.”
Lục Cận Phong bất đắc dĩ, Tô Yên đi một mình càng nguy hiểm hơn.
“Được, nhưng em nhất định phải nghe lời anh, không thể kích động được.”
“Được.” Tô Yên sảng khoái đồng ý.
Lục Cận Phong trực tiếp bảo tài xế xuống xe, anh quay ngược đầu xe, trực tiếp đi đến Tây Giao.
Trên đường, Vạn Nhất cũng gọi điện thoại tới: “Đại ca, không hay rồi, Hạ Phi bị bắt rồi, lúc Hạ Vũ và Hạ Huy đến nơi thì đã không thấy người đâu nữa.”
“Tôi biết rồi.” Lục Cận Phong trầm giọng nói: “Là Chu Tử Thành làm, bây giờ tôi đang trên đường đi cứu Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc.”
“Vậy em để Hạ Huy và Hạ Vũ chạy qua đó.”
“Không cần đâu, Chu Tử Thành chỉ cho mình tôi đến đó thôi.”
Vạn Nhất có chút lo lắng: “Bây giờ Chu Tử Thành là một con ác long phản công, đại ca, cẩn thận đấy.”
Lục Cận Phong cười lạnh nói: “Không có ai có thể lấy được mạng của Lục Cận Phong này đâu.”
Sau bốn mươi phút, Lục Cận Phong đã đến nhà máy ống thép Tây Giao.
Màn đêm buông xuống, xung quanh tối đen như mực.
Nhà máy ống thép bỏ hoang được thắp sáng trưng, Hạ Vũ Mặc Hạ Phi còn có Lý Văn bị treo trên xà nhà cao vút, phía dưới có mười mấy người phục kích, họng súng chĩa về phía bọn họ.
“Tiểu Vũ, Hạ Phi.” Lòng Tô Yên thắt chặt.
Chu Tử Thành từ trong ống nhòm nhìn thấy Tô Yên, sao lại dẫn theo một người phụ nữ tới nữa chứ?
Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, không phải lo lắng.
Chu Tử Thành đứng trên ban công tầng hai của nhà máy ống thép, từ trên cao nhìn xuống Lục Cận Phong và Tô Yên.
“Cậu cả Lục rất quan tâm hai đứa nhóc này nhỉ.” Chu Tử Thành cười lạnh nói: “Lục Cận Phong, anh thừa nước đục thả cậu, khiến Phi Long Bang bị tổn thất không nhỏ, bị thương không biết bao nhiêu anh em của tôi, khoản nợ này hôm nay chúng ta phải tính cho rõ.”
Lục Cận Phong chống gậy batoong từ trên xe bước xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Chu Tử Thành: “Thả bọn chúng ra, người anh muốn báo thù là tôi, không liên quan gì đến chúng cả.”
Cho dù Lục Cận Phong đứng phía dưới nhưng khí chất ngập trời, giống như bậc vương giả liếc nhìn thiên hạ, áp lực vô hình ép đến khiến trong lòng Chu Tử Thành sợ hãi.
Khí thế này sao lại quen thuộc như vậy chứ?
Bóng dáng Lục Cận Phong đeo mặt nạ cũng khá quen thuộc.
Sao Chu Tử Thành ngờ được, Lục Cận Phong đứng trước mặt anh ta chính là người đứng đầu của tổ chức Ám Dạ mà anh ta vẫn luôn sợ hãi, nếu biết, cho dù nói thế nào anh ta cũng không nhận đơn hàng này.
Nhưng thật đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Chu Tử Thành mau chóng ổn định tinh thần, Lục Cận Phong chẳng qua chỉ là một tên tàn tật mà thôi, sao có thể là người đó được.
“Lục Cận Phong, Chu Tử Thành tôi cũng không muốn làm hại hai đứa trẻ đó, chỉ cần anh không chống đối, có lẽ lúc vui vẻ tôi sẽ thả hai đứa trẻ đó ra.”
“Này, còn có tôi nữa, lúc các người bắt người cũng không thả tôi xuống, bây giờ cũng không thể không khoan dung một chút được à.”
Lý Văn hét to với Lục Cận Phong, để anh biết sự tồn tại của cậu ta: “Anh rể tương lai, chị à, hai người không thể bỏ mặc em được, em oan ức quá.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!