“Được ạ.” Tần Nhã Hân dáng vẻ ngoan ngoãn đưa quà cho người phụ trách nhận quà ở trước cổng: “Lát nữa nếu như anh Cận Phong biết được em lén chạy về mà nổi giận, anh Vạn Nhất nhất định phải nói tốt giúp em.”
“Chuyện đó thì chắc chắn rồi, với quan hệ của chúng ta, anh nhất định sẽ nói đỡ cho em.”
Vạn Nhất cố ý nói chuyện vẻ mờ ám không rõ ràng, Tần Nhã Hân mặt vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng lại có chút khó hiểu.
Lúc trước quan hệ của cô ta và Vạn Nhất đâu có tốt đẹp gì, sao hôm nay lại nhiệt tình vậy?
Tô Vân đi về hướng của Tần Nhã Hân liếc nhìn một cái, dù rằng hai người một trước một sau đi vào, nhưng không phải đến cùng nhau, và Tô Vân cũng không hề nhận ra Tần Nhã Hân chính là cô Tần lúc trước vẫn luôn giúp đỡ cô ta.
Tô Vân nhìn thấy Tô Yên cũng không đi đến, ngược lại đi sang một hướng khác tìm một góc khuất ngồi xuống.
Tô Yên buồn bực.
Tô Vân muốn giở trò gì đây?
“Cô Tô, cô thật là giỏi thủ đoạn.”
Hồ Thanh đã đi đến bên cạnh Tô Yên: “Có phải là cô chỉ dẫn hai đứa nhỏ đó không.”
“Cô nói xem, cô Hồ, cô cũng thật là tinh lực dồi dào, hai đứa nhỏ đó đơn thuần chính là vì nhân phẩm của cô quá tệ, nếu không thì sao bọn chúng không chơi khăm người khác lại muốn chơi khăm cô?”
Tô Yên khinh rẻ nói: “Cô làm người quá thất bại rồi, đến con nít cũng thấy cô chướng mắt, tôi đề nghị cô Hồ nên quay về mà tu tâm dưỡng tính cho tốt, nhân phẩm không được thì cũng bỏ đi, ra ngoài là khiến người ta ghét, đó là lỗi của cô rồi.”
Hồ Thanh giận đến méo mó, sắc mặt xanh mét: “Tô Yên, cô nói lại lần nữa xem.”
“Thật là sống lâu rồi cũng chưa từng gặp qua, ai lại đi xin người khác mắng mình.” Tô Yên mở miệng đối đáp khiến cho Hồ Thanh xém chút nữa hộc máu.
Dám mắng con của cô, cô mắng chết cô ta.
Tô Yên căn bản không hề khách khí với Hồ Thanh, người thế nào thì đối xử lại thế ấy.
Hồ Thanh tức đến nổi nhất thời câm miệng không nói nên lời, gương mặt cũng đỏ lên.
“Mời tránh đường.”
Tô Yên lướt qua Hồ Thanh đi lên thềm, Lí Mộc Sinh đang ở phía đối diện ngoắc cô lại, chắc là tìm cô có việc.
Tô Yên định bước lên thềm đi qua.
Cô vừa mới bước chân lên bậc thềm thì Hồ Thanh cũng bước lên theo, kéo lấy tay Tô Yên đẩy mạnh vào người mình, từ góc nhìn của người ngoài thì Tô Yên đang đẩy cô ta.
“A!”
Hồ Thanh kêu lớn một tiếng rồi ngã xuống, có thể la to bao nhiêu thì Hồ Thanh la lớn bấy nhiêu, cô ta chính là muốn mọi người vây quanh.
Sau khi ngã xuống đất, Hồ Thanh nhanh tay phá bịch máu để trong người ra, thoáng chốc máu đã tuôn ra ào ào.
Hồ Thanh sợ hãi kinh hoàng khóc nói: “Con của tôi, Tô Yên, sao cô lại đẩy tôi, muốn hại con của tôi.”
Quan khách bị tiếng kêu làm giật mình, cũng bị vũng máu tanh làm cho ngơ ngác.
Lại là màn kịch này.
Tô Yên đứng ở trên bậc thềm vẻ mặt bất lực, thật muốn hỏi một câu, không nghĩ ra chiêu mới nào nữa sao?
Cùng lúc đó.
Trên đường Bàn Sơn.
Xe của Lục Cận Phong đang lao nhanh trên đường, phía sau có mười mấy chiếc xe đuổi theo, có vô số viên đạn đang bắn về phía xe Lục Cận Phong.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, là lấy mạng Lục Cận Phong.
Kính trên xe là kính chống đạn, đạn bắn không thủng, những người đó bắt đầu nhắm vào bánh xe.
Một tiếng rầm.
Một cái lốp xe đã nổ.
Hạ Vũ chạy xe muốn chửi tục: “Đại ca, cha con Lục Thừa Mẫn lần này đưa giá cao, thế nào cũng muốn dồn anh vào chỗ chết.”
Hạ Huy vừa bắn súng phản kích vừa nói: “Em lập tức kêu người của Ám Dạ đến tiếp viện.”
Lần này Lục Thừa Mẫn bỏ tiền ra tìm mấy tổ chức trên đường, mấy nhóm người luân phiên ra trận.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!