Mồ hôi thấm ướt chiếc áo sơ mi của Lục Cận Phong, khiến dáng vẻ anh lại càng trở nên quyến rũ chết người.
Có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy cũng thật là hạnh phúc quá đi.
Tô Yên tự nhủ trong lòng rằng, Tô Yên, mày quái đản như vậy.
Đến tận cuối cuộc đời này, có bao nhiêu người có thể gặp được một Lục Cận Phong như thế đây?
Hạ Phi huýt một tiếng sáo: “Dì Tô, lấy chú ấy đi, người đàn ông tốt như vậy, cả trái đất này chỉ có một thôi.”
Hạ Vũ Mặc chép miệng, nói: “Mặc dù chú Lục không nói về võ thuật, âm mưu nham hiểm, mượn dao cướp tình, nhưng mà xét về tình cảm mà chú ấy dành cho dì Tô tốt như vậy, cháu cũng có thể rộng lượng một chút, rút lui thôi, cháu còn nhỏ, chú Lục cũng hơn ba mươi tuổi đầu rồi, cháu đây cũng nên biết tôn giọng người già một chút chứ nhỉ, sẽ không tranh giành với chú nữa.”
Giọng nói trẻ con của Hạ Vũ Mặc vang lên, thằng bé nói xong những lời này lập tức khiến tất cả mọi người có mặt ở đấy đều cười ầm lên.
Có được sự khích lệ của hai bảo bối, Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, cô căng thẳng chìa tay ra: “Được, em đồng…”
“Đợi đã.”
Tô Yên còn chưa nói xong, Tần Nhã Hân đã cướp lời, trong tay cô ta còn cầm theo tờ giấy kết quả ADN.
“Tiểu Hân, cô làm cái gì vậy?” Vạn Nhất gằn giọng, muốn kéo Tần Nhã Hân về.
Tần Nhã Hân nhanh chóng đến trước mặt Lục Cận Phong, cô ta không để ý gì tới sắc mặt tái xanh của Lục Cận Phong, nói: “Anh Cận Phong, em không thể để anh bị lừa gạt thêm được nữa, Tô Yên, cô ta từng sinh con, mà đứa con đó chính là nó, Hạ Phi.”
Tần Nhã Hân chỉ tay về phía Hạ Phi, đồng thời giơ tờ giấy giám định kết quả ADN lên: “Đây chính là bằng chứng giám định ADN quan hệ huyết thống, trên đó ghi rõ Tô Yên và đứa trẻ này là quan hệ mẹ con ruột thịt.”
Tần Nhã Hân vừa dứt lời, cả hội trường lại nháo nhào lên.
Vừa nãy là Hồ Thanh giả vờ có thai, giờ lại lộ ra chuyện Tô Yên có con riêng, không những thế cô còn mang đứa bé tới đây.
Trước đây cũng không phải chưa từng có tin đồn về chuyện Tô Yên có con riêng, hồi trước chỉ là đồn nhảm vô căn cứ, còn giờ thì mọi người cũng không chỉ tin rằng Tô Yên bị hãm hại nữa.
Gương mặt Lục Cận Phong thoáng một tia bất ngờ, anh biết chuyện Tô Yên từng có con, nhưng anh không hề biết hai đứa trẻ đó chính là Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi.
Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi cũng vô cùng kinh ngạc.
Dì Tô lại là mẹ ruột của chúng nó ư?
Vạn Nhất cũng sốc nặng, có thể nào đừng đột ngột kinh khủng vậy không?
An Hinh lo lắng bất an, vừa mới tiễn đi được một Hồ Thanh, chẳng ngờ quanh đây vẫn còn người xấu lảng vảng.
Giờ Tô Yên phải làm sao, An Hinh rối trí điên lên được.
Lục Cận Phong nhanh chóng thu lại nét mặt kinh ngạc của mình, anh lạnh lùng thốt ra một chữ với Tần Nhã Hân: “Cút.”
“Anh Cận Phong, những gì em nói đều là thật, không tin thì anh cứ tự mình hỏi cô ta đi.” Tần Nhã Hân bày ra dáng vẻ hung hăng dọa người, cô ta nhìn sang Tô Yên: “Tô Yên, cô có dám nói ra quan hệ thật sự của mình với hai đứa trẻ này trước mặt mọi người không?”
Tô Yên nhìn Hạ Vũ Mặc rồi lại nhìn Hạ Phi, cô biết một khi cô gật đầu thì cô sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo.
Cô cũng biết rõ, nếu cô phủ nhận thì sẽ tàn nhẫn biết bao với Hạ Mặc Vũ và Hạ Phi.
Hạ Mặc Vũ, Hạ Phi chưa từng được hưởng tình yêu thương của cha mẹ, cô không thể nào vứt bỏ tụi nó vào lúc quan trọng.
Lục Cận Phong thấy tình hình không ổn, anh còn chưa kịp ngăn lại thì Tô Yên đã nhanh chóng thừa nhận: “Đúng, chúng là con trai ruột của tôi.”
Cả hội trường lập tức xôn xao.
Tần Nhã Hân cười đắc ý.
Lúc này, một nhân viên trong quán rượu đi đến chỗ Trần Tố Anh: “Bà chủ, có người tìm bà ở sảnh lớn.”
Trần Tố Anh vội vã đi ra ngoài, kết quả giám định đã có rồi.
Chỉ cần chứng minh được mấy đứa trẻ là con của Lục Cận Phong thì mọi chuyện đều không còn là vấn đề.
Trần Tố Anh nhanh chóng đi ra ngoài, Tô Vân lại đúng lúc trông thấy bà ấy, cô ta tò mò mà đi theo.
Sảnh lớn khách sạn.
Một người đàn ông trung niên đang chờ Trần Tố Anh, thấy người tới, người đàn ông đứng dậy nói: “Bà chủ, đồ vật mà bà muốn đã đưa tới cho bà.”
“Vất vả rồi.” Trần Tố Anh nhận lấy chiếc túi da màu vàng trong tay người đàn ông, không thể chờ thêm được nữa mà mở ra lấy tờ kết quả giám định. Lúc nhìn thấy kết quả giám định, Trần Tố Anh kích động đến run cả tay.
“Quả nhiên là giống nòi họ Lục nhà tôi, huyết mạch con trai trưởng của tôi đã có người nối dõi rồi.” Trần Tố Anh vội vàng bỏ giấy giám định vào túi, giao một chồng tiền cho đối phương: “Vất vả cho bác sĩ Vương phải đi một chuyến rồi.”
“Nên làm mà, nên làm mà.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!