Tô Vân tàn nhẫn đập Trần Tố Anh liên tục vài cái, Trần Tố Anh ngã trên mặt đất, ngay sau đó đầu tuôn ra một bãi máu.
Tô Vân sợ hãi lùi về sau một bước.
Trần Tố Anh đã gần như mất ý thức, tầm mắt mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy trước mắt là một người phụ nữ, nhưng lại không thấy rõ ngoại hình.
“Đừng trách tôi, tất cả chuyện này đều do Tô Yên ép tôi.” Toàn thân Tô Vân đều đang run rẩy vì sợ hãi, trong mắt là điên cuồng bùng cháy: “Một đám các người đều thích đồ đàn bà hèn hạ Tô Yên đó, đều muốn giúp cô ta, tôi càng không để cô ta như mong muốn.”
Vừa rồi Tô Vân nghe lén được cuộc nói chuyện của Trần Tố Anh và Vương Lực, cô ta không thể để cho thân thế của hai đứa nhỏ kia bại lộ ra ngoài.
Cô ta sẽ không để Tô Yên sống yên ổn.
Tô Vân buông bình hoa, đi đến đoạt lấy túi da màu vàng trong tay Trần Tố Anh.
Dù cho Trần Tố Anh gần như đã mất đi ý thức nhưng trong tiềm thức vẫn nắm chặt chiếc túi không buông tay: “Không, không được.”
“Mụ già này, mau buông tay ra.” Tô Vân nghe được có người đi về phía bên này, sốt ruột dùng sức đoạt lấy rồi vọt chạy ra bên ngoài.
Vương Lực tìm được xe ở bãi đỗ, đang định rời đi thì trước mắt đột nhiên nhảy ra một người phụ nữ.
“Tôi cho ông một số tiền, ông quên chuyện ở đây ngày hôm nay, không được nhắc đến một chữ với bất cứ người nào.”
Vương Lực không rõ nguyên do, nhìn thấy vết máu dính trên tay người phụ nữ cùng với túi da màu vàng trong tay, trong lòng chợt thót lên: “Trên tay cô chính là máu người! Đồ của bà chủ Lục tại sao có thể ở chỗ của cô? Cô đã làm gì bà chủ Lục rồi?”
Làm bác sĩ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là máu người.
“Chẳng qua chỉ là gõ bà ta vài cái, chảy một ít máu thôi.” Giọng nói Tô Vân nhẹ nhàng bâng quơ, chuyển đề tài câu chuyện, lạnh lùng uy hiếp rằng: “Muốn mạng sống thì coi chừng cho tốt cái miệng của ông, bằng không nếu bà chủ Lục có xảy ra chuyện gì cũng thoát không khỏi có liên quan đến ông, đến lúc đó tôi sẽ nói tôi và ông cùng một bọn, thủ đoạn của người nhà họ Lục, không cần tôi nói ông cũng rất rõ ràng.”
Trong lòng Vương Lực nảy thình thịch một chút: “Cô muốn để tôi thông đồng làm bậy với cô, tôi mới không phải…”
“Trong này có một trăm vạn.” Tô Vân lấy ra một chiếc thẻ, lạnh lùng cười: “Ông nghĩ kỹ rồi hẵng nói, là muốn một trăm vạn rồi khóa chặt cái miệng, hay là chịu nhà họ Lục giận chó đánh mèo, nghĩ cho kỹ đã.”
Tô Vân vẫn luôn tin rằng trên đời này không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được, nếu có thì đó chính là tiền không đủ thôi.
Vương Lực do dự.
……
Tại phòng khách tiệc mừng thọ.
Bầu không khí kỳ quái, Tần Nhã Hân còn đang không tiếc sức lực mà chửi bới Tô Yên: “Anh Cận Phong, Tô Yên cô ta tâm tư không trong sạch, có hai đứa con lớn như vậy, có thể tưởng tượng ra được sinh hoạt cá nhân lộn xộn cỡ nào, để tiến vào nhà họ Lục, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không nhận, thật là vô tình nhẫn tâm, anh đừng bị cô ta lừa.”
Ánh mắt Lục Cận Phong lạnh như băng đen: “Cô nói thêm một chữ nữa, tôi lập tức cho người ném cô ra ngoài.”
Tần Nhã Hân há hốc mồm, còn chưa kịp nói một chữ, Lục Cận Phong đã nhìn sang với cái nhìn ác liệt, trong lòng cô ta thấy sợ hãi, lời muốn nói trong miệng đều nuốt ngược trở về.
Các vị khách phía dưới xì xào bàn tán.
Tất cả những thứ này là chuyện quái gì vậy?
Vạn Nhất gãi đầu, lẩm bẩm một tiếng: “Việc này ầm ĩ rồi đây!”
An Hinh nóng ruột nhưng cũng không dám nói lung tung, sợ nói thì liên lụy Tô Yên, chỉ phải hạ giọng hỏi rằng: “Anh Vạn, cậu cả Lục sẽ không không cần Tô Yên đâu đúng không.”
Nếu như lúc này vứt bỏ Tô Yên trước mặt mọi người, đó sẽ là bóng ma cả đời Tô Yên, ngã xuống đáy vực, đoán chừng khó mà vực dậy lại.
Lưu Tuyết Lam và Lý Mộc Sinh cũng kinh hãi quá đỗi, hai đứa nhỏ ấy thật sự đúng là con của Tô Yên?
Đều đã lớn như vậy rồi?
Lý Văn đột nhiên phun ra một câu: “Nếu mà có được hai đứa con trai đáng yêu lại thông minh khí phách như vậy, con có đang ngủ cũng có thể cười tỉnh, bao nhiêu người trên phần mộ tổ tiên bốc khói còn chẳng sinh nổi con trai kháu khỉnh như vậy đấy chứ.”
Sau khi trải qua lần trước bị đuổi giết đào vong, đối với Hạ Phi, Lý Văn chỉ có hai chữ, tán thưởng.
Đứa con trai trái với luật trời như thế, đây không phải là đã nhặt được bảo bối hay sao.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh cùng nhau trừng mắt liếc Lý Văn một cái: “Con câm miệng cho cha.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc quả thực rất tốt, đứa trẻ ưu tú ngàn dặm mới tìm được một người khiến cho những người lớn có khi cũng hổ thẹn không bằng.
Nhưng đây là con riêng của Tô Yên, Lục Cận Phong thế này không phải là còn chưa kết hôn mà trước hết đã nhặt được hai đứa con hay sao?
Mua 1 tặng 2 à?
Lý Mộc Sinh cũng thấp thỏm, ông ta thật sự xem Tô Yên như con gái mà đối xử chăm sóc, ông ta đi qua và nói: “Cậu cả Lục…”
Lý Mộc Sinh muốn nói chút xíu lời hay ý đẹp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!